Sunday, May 31, 2009

CHUYỆN VUI
Đoc thư các bà gửi cho nhau:

1. THƯ CỦA ... BỒ NHÍ GỬI CHO ... BÀ VỢ
.
Thưa bà, Dù chúng ta có vô cùng xung khắc, chúng ta vẫn phải nhất trí một điểm:
chồng bà là đàn ông.
.
Mà đàn ông thì sao?
-Đàn ông thì ham thích nhiều thứ. Ham thích đến mãnh liệt. Và, bà đừng dấu em, bà hãy công nhận rằng, phụ nữ chúng ta yêu đàn ông vì họ ham thích và biết cách thực hiện nó (Chúng ta cũng ham thích nhưng thực hiện chủ yếu bằng cách mua nó).
.
Ông thì thích máy móc, ông thi thích kiến trúc, ông thích vật lý và hóa học, ông dại hơn một chút thích thơ văn. Toàn những ham thích có lợi cho xã hội.
.
Nhưng đàn ông không chỉ ham thích một thứ.
Nếu gà chỉ thích giun, bò chỉ thích cỏ tươi hay thỏ chỉ thích củ cải thì đàn ông lại thích đa-dạng.
Chuyện ấy trong đá bóng , trong ẩm thực, trong bia bọt không sao, nhưng trong vấn đề phụ nữ, tính đa dạng của nó làm cuộc sống thêm rắc rối.
.
Bà thân mến,Em tin rằng, bà có rất nhiều ưu điểm. Sở dĩ em quen với ông là do ông ấy thông minh (chứ không phải chỉ có tiền như thiên hạ vẫn đồn). Và, một người thông minh không khi nào chọn vợ quá kém. Thậm chí, bà không quá kém, bà còn rất nổi bật ở nhiều phương diện.Theo như ông tiết lộ một cách đầy thành-kính, bà nấu ăn ngon, bà rửa bát sạch, bà lau nhà bóng và bà đi chợ rẻ. Bà còn đối xử tốt với chó, mèo ….
Em xin thú thực , tất cả các phương diện đó, em đều thua bà. Khi em nấu món canh, ai cũng nghĩ là món xào. Khi em rửa bát, tốt nhất lúc dùng nên rửa lại. Khi em lau nhà hay quét nhà, em để cái đống rác chỗ nọ chỗ kia. Chợ duy nhất em đi là chợ mỹ phẩm. Còn chó mèo, em chỉ nuôi chúng trong tranh.Nhưng ông vẫn thích em.
.
Tiện đây xin tiết lộ: thời gian thích không hề ngắn, cường độ thích không hề yếu và chi-phí thích không hề thấp.
Bà kinh ngạc. Bà không tin ư? Bà nhớ rõ ông vẫn về nhà, vẫn ăn cơm tối, vẫn lịch sự với bà ... v... v... .

Bà cảm giác chả có khe hở nào để em lọt vô cái pháo đài do bà xây dựng, canh gác và tuần tra.Bà nhầm.Em xin phép không đi vào chi tiết. Em chỉ nói một cách văn học rằng, không có gì ngăn cản được con tim. Nhất là một con tim già lao về một con tim trẻ.
.
Như trên đã nói, em thua bà về một tỷ thứ. Đúng một tỷ thứ, chả bớt phần nào. Nhưng, em lại hơn bà hai tỷ.Bà sẽ gầm lên. Bà sẽ quát: hơn ở chỗ nào?Thưa bà, những thứ em hơn lại vô cùng vớ vẩn. Em thành thật tin thế. Nhưng đàn ông, tiếc thay, lại không tin.Em biết chớp chớp mắt. Em biết ngồi gần ông mà lại vẹo người. Em biết đánh vào lưng ông, hay đánh ở chỗ thấp hơn, vừa đánh vừa cong môi nhìn đi chỗ khác. Em biết hét lên khi thấy con sâu và ù té chạy khi gặp con thằn lằn.Cái gì em cũng ngạc nhiên và nhờ ông giải thích. Em tin ông là vô địch về trí thức, về thể thao, và luôn thể hiện lòng tin ấy ra mồm. Mỗi lời nói của ông, với em, đều là chân lý. Em khâm phục khi ông uống bia. Em kiêu hãnh lúc ông châm thuốc lá. Em ngồi nép mình khi ông tụ tập. Em lo lắng nhưng chẳng bao giờ tra hỏi lúc ông đi khuya.
.
Và, quan trọng nhất, thưa bà, da em trắng, eo em nhỏ, môi em đỏ và chân em chả khác chân dài. Em mặc váy hồng, em thắt nơ xanh và em dùng dầu thơm của Pháp. Nước Pháp, chắc bà cũng biết, vô địch về các loại dầu thơm.Khi ở bên ông, em không ngốc và không tham lam như các phim truyền hình quay vội vàng mà bà vẫn xem đâu ạ. Chúng em không hề bàn về tiền bạc. Hai người đều mơ tới ánh trăng, tới những khát vọng chưa thực hiện và đều thích nhìn sao trên trời. Hai người có thể xung đột vì một bài thơ, giận dỗi vì một bức tranh và bỏ ra về vì một bông hoa bày không đúng cách ( trong khi ông và bà giận dỗi vì một mâm cơm, cãi nhau vì hoá đơn tiền điện và ra khòi nhà vì chậu quần áo chưa phơi).Thưa bà,Đấy, em tới ông, ông tới em là như thế đấy. Nó thanh cao thì em không dám nói, nhưng nó cũng chẳng phàm tục như sách vụ án viết đâu. Em xin bà hãy mừng vì điều đó.Tuy ông phạm tội nhưng tội ấy còn sang. Bà hãy tự an ủi như thế. Tại sao em viết thư này? Tại vì em xin trả lại ông cho bà.
.
Chúng em nhất trí cái gì đẹp thì phải ngắn và chúng em đã ngắn đủ dài. Toàn bộ sự tinh tế của tình yêu nằm ở chỗ này, và bà không biết được.Xin bà hãy dang tay đón ông về. Em lấy danh dự thề rắng, ông không sứt mẻ quá nhiều, đơn giản vì ông có còn nhiều đâu mà sứt mẻ. Bà hãy coi ông như vừa sau chuyến du lịch mạo hiểm trở lại nhà. Cần chở che và sẵn sàng che chở.Em đi đây. Cuộc sống là khám phá và em thích khám phá nhiều nơi. Bà đừng trách em. Bà cũng đừng tự trách mình. Khi em bằng tuổi bà, em cũng chả hơn gì bà đâu.Chúc bà vui khoẻ.
Yvone Diễm-Kiều.
.

************
THƯ CỦA ... BÀ VỢ GỬI CHO BỒ NHÍ ....
.
Thưa cô,Tôi đã đọc thư của cô một cách bình tĩnh. Đúng như cô đã nói, ở tuổi tôi và ở địa vị của tôi, sự bình tĩnh luôn luôn có thừa.
Này cô,
Việc chồng có bồ nhí khiến tôi ngạc nhiên. Đó là cảm giác đầu tiên, và thành thật với cô, nó hơn cả cảm giác căm phẫn.Vì sao vậy?Thưa cô, vì tôi tin chắc rằng lão ( hãy gọi sự vật với đúng tên và đúng tuổi của chúng cô nhỉ) đã đuối sức rồi, nói một cách chắc chắn, một cách không có gì phải bàn cãi cả.
.
Khi viết thư cho tôi, cô có vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô cảm thấy mình giật được từ tay bà khác một mỏ vàng, và mình có những phẩm chất rất khác thường nên mới gặp may như thế.Cô nhầm thảm hại quá, cô ơi!
.
Quả thật lão là một cái mỏ. Hay nói chính xác hơn, đã từng là mỏ. Điều ấy cách đây ba mươi năm về trước, cả thành phố đều phải công nhận chứ đâu cần phải một cô gái c ó trí tuệ siêu việt gì.Nhưng trên, trong và dưới cái mỏ ấy, tôi đã đào, đã cuốc, đã đẽo, đã nổ mìn, khai thác rầm rộ, quy mô mấy chục năm.Và giờ đây, mỏ chỉ còn khung, còn lai sự hoang tàn. Chỉ có đôi mắt ngốc của cô, chỉ có cặp môi dại của cô và chỉ có tí não khờ của cô mới không nhận ra điều đó.Cô vớ được lão, khi tôi trong một chừng mực nào đó, đã mặc cho lão tự do. Cho lão có cảm giác sổng chuồng.
.
Đàn ông sống bằng ảo tưởng cô ạ, và nuôi dưỡng cái ảo tưởng đó một cách khéo léo là nhiệm vụ của phụ nữ chúng ta.Tôi không vui gì khi lão có bồ. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi quá hiểu đứa khác sẽ được bao nhiêu trong khi mình đã vớ bao nhiêu. Phần của cô, hỡi ôi, thật là thảm hại.Cô khéo là ngây thơ và nhí nhảnh. Cô té xỉu khi gặp thằn lằn và ngã lăn ra khi gặp tắc kè. Dạ thưa cô, khi bằng tuổi cô, tôi cũng ngây thơ như thế. Nhưng lúc này, gặp hai của đấy, tôi chỉ đập một cái cho bẹp dí là xong.Rồi cô khoe là cô biết chợp mắt, biết ngả đầu và biết cười he hé nghiêng nghiêng. Ôi dào, những trò đó ngày xưa tôi làm mãi. Và bây giờ vẫn có thể làm, thậm chí còn làm hay hơn cô ấy chứ. Nhưng vì mục đích gì, gặt hái gì khi mọi thức đã no nê?
.
Cô nhìn lão trong quán cà phê hạng sang. Trong com-lê và cà vạt đắt tiền. Còn tôi có khá nhiều dịp (nhiều hơn cả cần thiết) nhìn lão trong quần đùi rộng, trong áo may ô chả hiểu là màu gì.Và tôi cam đoan rằng, cái tôi nhìn mới là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Cô thừa biết thế, chẳng qua cô đang tự dối mình. Cô chê tôi chỉ biết rửa bát, nấu cơm. Cô thương tôi vì tôi chỉ chăm lo cái nhà sạch bóng. Nhưng tôi lại thích vậy. Vì đấy là nhà tôi và lão chỉ có nửa phần. Còn lão có bóng hay không, có sạch hay không, lão phải tự lo. Tôi còn bận lo cho bản thân mình.Tôi không chúi mũi vô bếp như cô tưởng và như lão tưởng chút nào. Tôi say mê đánh bài. Tôi nghiện làm đầu và giũa móng tay. Tôi ham thích "tám" và hăng hái đi chùa. Tôi khoác áo lụa mỡ gà, khoác vòng cẩm thạch và tôi sắm đủ cho mình ( bằng tiền lão, dĩ nhiên!).Còn việc cô ngắm trăng cùng chàng, đọc thơ cùng chàng hay đốt nến cùng chàng thì xin cô hãy cứ tự nhiên. Những thứ vớ vẩn và phù du đó ngày xưa tôi cũng nghĩ là ghê gớm lăm.
.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra chúng suốt đời loanh quanh như thế, và chả có lợi ích gì. Càng chỉ như hạt tiêu rắc vô bát phở, không hề bổ béo, chỉ khiến nó dậy mùi. Mà mùi thì tôi đã chán. Chán không phải do tâm hồn tôi cằn cỗi, mà là do đã quá đủ rồi!Cuối thư cô cho biết đã chuồn ra khỏi lão, hoặc lão đã chuồn ra khỏi cô. Tôi chả hiểu ai thoát được ai. Nhưng chắc chắn là tôi suýt thoát. Tiếc quá. Giá mà lão đi với cô, giá như lão ảo tưởng về sức mình thì tôi đã có cơ hội tuyệt vời để lại được tung tăng.
.
Tôi tin chắc mình tung tăng chả khi nào muộn, khi mình kiêu hãnh, mình không nghèo khó và mình có sự mặn mà.
.
Những thứ đó cô còn lâu mới đạt tới, cô bé đáng thương ơi!Cô yên tâm. Tôi sẽ đón lão về. Cáo chết còn quay đầu về núi, trong khi lão chả phải là cáo, lão là người. Tôi cũng chả giày vò, chả đay nghiến chi đâu. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi chỉ cười khẩy mà thôi.
Một nụ cười mà đã làm lão nhớ đến cả chục năm.Chúc cô may mắn trên con đường chinh phục các lão khác. Thế gian chả thiếu ông già. Cô cứ việc xông lên. Chào cô.
.
Madame Phán-Cảnh

.
BAO NHIÊU TUỔI LÀ GIÀ?
.
Thất thập xưa khó tìm ra,
Ngày nay thất thập mỗi nhà đều đông.
Ngày xưa thất thập ngồi không,
Ngày nay thất thập còn mong đi làm.
Ngày xưa thất thập lão làng,
Ngày nay thất thập là chàng thanh niên.
Thất thập về nuớc liên miên,
Các cháu gái nhỏ luân phiên chào mời:
"Mừng anh thăm nước nhà chơi
Mời anh cắt tóc, thảnh thơi gội đầu,
Mời anh trẻ đẹp sang giàu
Đón em qua Mỹ, em hầu hạ anh.
"Các bà bảy chục xuân xanh,
Tóc đen, má phấn, xâm viền vành môi.
Bà nào cũng đẹp, cũng tươi,
Lả lướt sàn nhảy, nói cười thật duyên.
Các bà dáng dấp dịu hiền,
Các ông say đắm nghiêng nghiêng mắt nhìn.
Bây giờ tôi vững niềm tin
Trả lời câu hỏi linh tinh ban đầu:
"Tuổi già khởi sự từ đâu?
Tuổi già khởi sự khi nào ta quên :
Quên chồng, quên vợ, quên tên,
Quên cười, quên bạn, quên mình là ai?"
.
.

Xin chuyển tới các bạn một chuyện ngắn vui, nhân ngày lễ Valentine.

Địch thủ



Trưởng thành vào cuối thế kỷ 20, khi mà các lớp đàn anh của tui đã biết yêu cuồng sống vội từ lâu, cái chuyện "Make love, not war" của các cô cậu "hippi" đã là chuyện từ thời tui còn mũi dãi lòng thòng; Vậy mà tui vẫn là một thằng nhát gái hiếm có. Nghe được những câu như là "mèo mù vớ cá rán" hoặc là "lù khù có ông Cù độ mạng" tui lấy làm an ủi lắm nhưng sự đời hiếm khi được như vậy. Đối với tui, mèo mù chỉ vớ được "con cá khô" mà thôi!
.
"Con cá rán" mà tui vớ hụt xảy ra năm tui 25 tuổi, khi đã là một anh công chức hẳn hoi. Hôm đó trên đường đi công tác từ Sài Gòn về lại Nha Trang, xe đò thời đó chạy cà rịch cà tang vì bắt khách dọc đường liên tục lại thêm các trạm kiểm soát hàng hóa dọc đường nên xuất phát ở Sài Gòn từ sáng sớm mà đến tối mịt mới tới Phan Rí. Ngồi bên cạnh tui là một "con cá rán" thơm phức. Nàng trạc tuổi tui, trông tướng xinh đẹp và hấp dẫn. Tui chỉ thỉnh thoảng liếc ngang chớ đâu dám bắt chuyện. Mãi sau khi ăn cơm chiều ở Phan Thiết, buồn tình quá tui mới quay sang tán gẫu ít câu. Xe đến Phan Rí thì gió lạnh làm tui co ro. Con cá rán này lấy ra cái áo len đưa cho tui. Tui từ chối. Ai lại kỳ vậy? Mình mặc áo của người ta còn người ta chịu lạnh coi sao được! Nàng bèn trải cái áo len xuống phủ kín giữa hai cặp giò của hai đứa, xong giấu tay vào đùi mình cho đỡ lạnh. Tui cũng làm theo y như vậy nghĩa là cũng dấu hai tay vào đùi mình chớ không phải đùi nàng (!) Được một lúc, tui ngủ quên lúc nào không biết. Giật mình tỉnh dậy tui hết hồn khi thấy hai cái tay của mình đang nhét vào giữa đùi cô nàng từ hồi nào. Trời ơi là trời! Tui hãi muốn chết. Nhìn lên thì thấy cô ta đang im lặng chăm chăm nhìn mình. Tui mắc cở rút vội tay ra và cũng không dám nói tiếng xin lỗi, quay vội nhìn qua hướng khác. Từ đó cho đến lúc xuống xe, tui sợ không dám nói một câu nào với cổ, lòng cứ mong mau tới bến. Cô ta cũng im re. Và hai đứa tui vừa xuống xe là cắm đầu cắm cổ mỗi người một ngã không dám quay nhìn lui. Từ đó tụi tui không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng cô ta có biết đâu tui vẫn mang hình ảnh cô ta trong lòng cho đến nay với câu hỏi "Tại sao nàng không bợp tai cho tui một cái? Có phải là đã chịu đèn tui?" Nếu tui không rút tay ra lúc đó thì có phải giờ tui đã có "con cá rán" thay vì "con cá khô" là bà xã tui bây giờ?
.
Sau này kể lại câu chuyện đó cho địch thủ (tức vợ tui), nàng nói:

- Vậy là anh đã dê từ trong tiềm thức chứ khi không bàn tay lại tìm tới chỗ đó mà nhét?

Rồi nàng còn nguýt tui và phán thêm hai câu thơ:

Bẩm sinh đâu có hiền lành,
Đến khi cưới vợ lòi chành máu dê!

Tui đâu sợ nên thêm vô liền:

Chồng dê thì vợ mới mê
Tối nào cũng cứ rủ rê chung mền.

Còn chuyện tui vớ được con cá khô cũng gian truân chớ đâu phải dễ dàng gì đối với một con mèo mù như tui!

Hôm đó gặp thằng bạn cũ ở xóm biển ngày xưa, tui mừng lắm, kéo đại nó vào một cái quán cà phê nhỏ xíu gần đó để nói chuyện. Quán giờ vắng khách vì không nhằm vào giờ uống cà phê. Cô bán hàng, tui nhận ra là "cô" nhờ cái đầu tóc dài với cái tướng ốm nhom ốm nhách; những chỗ đáng lý phải là đường cong thì hầu như thẳng băng. Nói như tụi bạn tôi thì cô ta thuộc loại "người chung thủy" vì "trước sau như một!"
.
Thăm hỏi nhau một hồi hai thằng ngồi yên, bỗng thằng bạn hỏi một câu chẳng đâu ra đâu:

- Bài toán "vừa gà vừa chó, bó sao cho tròn, có 36 con và 100 cái cẳng. Vậy có mấy gà, mấy chó" giải làm sao mày?

- Con mày mới học mẫu giáo, hỏi chi chuyện đó?
- Thằng cháu tao nhờ.

Tui lên giọng giải cho thằng bạn:

- Nó học lớp sáu thì đặt hệ hai phương trình hai ẩn số. Nó học tiểu học thì làm toán giả sử. Giả sử rằng…

Cô chủ quán ngồi gần đó bỗng lên tiếng:

- Cũng có thể giải cho học trò mẫu giáo hiểu được đó mấy anh.

Tui không tin là có cách gì hay ho, nói với cổ:

- Thôi cô ơi, để cho cháu nó hát hò "em là búp măng non, lớn lên em thành búp măng già…" cho nó vui, ép con nít làm gì tội nghiệp.

- Thiệt đó, cô giáo cho 36 con vật xếp hàng xong rồi, bảo:

"Mỗi con vật co hai chân lại."

Cô giáo cho học trò đi đếm coi còn lại bao nhiêu cái chân chưa co. Rồi cô giảng:

"28 cái chân chưa co lại toàn là chân chó vì gà có hai chân đã co lại hết rồi, chó cũng đã co hai chân nên chỉ còn hai chân chưa co, vậy là có 14 con chó".
Tui cảm thấy thích cái đầu minh mẫn trong cái thân thể gầy nhom này nên khi bạn tui phải đi cho kịp chuyến xe tui vẫn ngồi lại cùng nàng đố và giải những câu đố lắc léo. Rồi những ngày sau đó hễ rảnh là cặp giò tui tự động dẫn tui tới cái quán đó. Hết trò đố nhau, tụi tui hẹn nhau đi đấu... bi da, bóng bàn. Hết trò thi đấu, tụi tui rủ nhau đi dạo phố, dạo biển. Ngày nào tui cũng tìm đến nàng, ít nhứt cũng một lần.

Người ta nói rằng "vợ là địch, bồ bịch mới là ta." Vậy mà tui đã chọn một địch thủ của mình để làm bồ bịch rồi cưới luôn làm vợ, cho nên đời tui thấy toàn là địch.

Quen với nàng được hơn năm mà vẫn không dám tỏ tình. Thằng bạn quân sư quạt mo của tui nghe mà hết hồn kêu trời:
.
Rượu nào uống lại chẳng say
Gái nào mà hổng mê trai hả trời?
Rượu ngon còn phải đợi mời
Gái xinh bỏ phí là... đời bỏ đi.

Tui nghe lời quân sư quạt mo, rủ nàng đi vào rừng hái nấm. Đường đi khúc khuỷu quanh co, tui thấy nàng đi khập khễnh nên nắm tay nàng để dìu qua những chỗ khó đi và sau đó tui không buông ra nữa. Nàng để yên bàn tay nhỏ nhắn trong tay tui và không nói tiếng nào. Quân sư của tui đã nói đó là bước thứ nhất, địch thủ mà để yên như vậy là chịu đứt đuôi con nòng nọc rồi.
.
Đến bước thứ hai, tui tìm một chỗ ngồi trong bóng mát dưới một bụi chuối để nghỉ chân. Tui bẻ tàu lá chuối lót trên đất cho nàng ngồi và tui ngồi xuống bên cạnh. Miếng lá chuối nhỏ xíu nên dĩ nhiên hai đứa tui ngồi sát rạt với nhau rồi. Tim tui đập thình thịch, không biết địch thủ có nghe không nữa, nhưng địch thủ vẫn im thin thít. Mấy bữa cái miệng tía lia mà sao nay lại chơi màn im lặng vậy cà! Nhưng lời theo quân sư dặn thì im lặng cũng có nghĩa là chuyện tốt, cho nên tui làm gan tiến thêm bước nữa choàng tay qua vai nàng. Đôi vai của nàng thật gầy y như đôi vai trong bài hát "Như cánh vạc bay" của Trịnh Công Sơn. Tui ôm đôi cánh vạc mà người tui run quá đỗi! Hồi hộp quá! Hồi hộp đến cứng cả người. Tui âm thầm khấn ông trời:
.
Xin cho tui được hun nàng,
Xin cho tui được ngàn vàng nàng trao.
.
Tui thấy tui tham hết sức. Nhưng đã lỡ xin thì xin luôn một lần. Khấn xong tui lấy hết can đảm kéo nàng vào lòng và hun vào đôi môi ngọt mật kia. Mắt nàng nhắm nghiền và nàng cũng choàng tay ôm lại tui. Trời ơi! Hôm nay tui thấy trời đẹp quá xá. Tui thấy ông trời tốt quá đã phù hộ cho tui. Và tui cũng thấy thương… bụi chuối đã chứng kiến nụ hôn đầu đời của mình.

Sau đó tui tiếp tục rủ nàng đi thăm bụi chuối, khung cảnh hoang vắng của rẫy rừng làm nàng thấy sợ, tui bày trò chơi cho nàng giải buồn:

Sợ thì sợ... vui vẫn vui
Hai người đủ cặp mình chơi... năm mười.

Mấy cái trò con nít này làm nàng vui thiệt, nàng làm bộ nghiêm chỉnh:

Con quỳ lạy chúa trên trời
Sao cho con trốn được người con yêu.

Bụi chuối đâu có rộng lớn gì cho cam, cho nên chỉ một tí sau là con mèo mù tui cũng bắt được con cá khô. Tui thì thầm:

Đèn Nha Trang ngọn vàng, ngọn đỏ
Trai gái Nha Trang nằm trên cỏ cũng yêu!

Nàng có vẻ lo lắng:

Chuột kêu chít chít trong hang,
Anh mà không khéo, em mang... bụng bầu.

Cái này thì tui đâu có ngán, tướng tá ốm nhom ốm nhách vậy làm sao có con. Chính vì vậy mà tui mới tàn đời trai trẻ phải thúc ông bà già lo gấp cái đám cưới. Đùng một cái tui từ một thằng lớ ngớ đã làm chồng làm cha cái rụp. Bởi vậy mà thỉnh thoảng mới ngồi tiếc cái thời trai tơ, giá mà mình không chủ quan thì còn vui vẻ nhởn nhơ lâu lâu một chút. Ngồi buồn mới than thở:

Gió đưa bụi chuối sau hè,
Giỡn chơi một chút ai dè có con!

Không ngờ địch ở gần đó nghe được, thách thức:

Có con thì mặc có con
Giỡn thêm tí nữa mới ngon đó chàng!

Trời ơi, mới ngày nào còn nói chuyện toán học, chuyện thơ văn thật là trí thức và lãng mạn, vậy mà thoáng cái đã nham nhở quá chừng, tui than trời:

Tình chỉ đẹp khi còn giang dở
Lấy nhau rồi, nham nhở quá đi thôi!

Địch thủ tỉnh bơ đính chánh:

Hồi xưa còn nhỏ em ngu
Nghe má em kể nên thù đàn ông
Bây giờ em lại muốn chồng
Phải hăng, phải khỏe, ... ... dài dài…

Mà đúng ra lấy nhau rồi đâu phải chỉ có nham nhở không thôi mà còn nhiều chuyện đau điếng đến nhớ đời nữa! Một lần tụi tui đã đấu khẩu dữ dội, không ai chịu nhường ai. Tui tức quá tính đưa tay lên nựng địch thủ một cái nhưng không ngờ... nhanh như chớp, địch thủ chụp tay tui bẻ quặp rồi lên đầu gối dện cho tui một phát đau tới tim can. Vẫn chưa hết đâu, bằng một thế võ gì đó tui không biết mà tui bị quật té cái rầm!!! Lần này tui quả là khinh địch còn hơn lần trước nữa, chỉ dám than thầm trong bụng:

Buồn buồn đánh vợ mà chơi
Không ngờ vợ đánh, buồn ơi là buồn.

Tui cứ nằm lặng im ra đó không muốn ngồi dậy, mà muốn ngồi dậy cũng ngồi không nổi vì người ngợm bị đau quá xá. Địch thủ xuống tay hơi nặng, thấy tui nằm thẳng cẳng thì hoảng quá nên chạy tới lay tui dậy. Được nước tui giả bộ xỉu luôn làm địch thủ sợ khóc quá chừng. Cho chừa cái tật dám dở thói vũ phu, ấy quên vũ thê thô bạo.

Qua vụ đó tui nằm vạ cả tháng, không đụng tới việc nhà, bắt địch thủ hầu hạ đấm bóp mỗi ngày sướng như vua vậy đó. Còn địch thủ cũng hối hận, không bao giờ dám lớn tiếng cãi cọ với tui nữa. Có giận, phản ứng cao lắm là chơi màn chiến tranh lạnh mà thôi.

Chiến tranh lạnh tui cũng... thua luôn bởi vì tuy lớn xác nhưng tui chịu lạnh dở lắm, nhất là từ sau ngày có vợ. Đêm nằm mà không có ai úm là không tài nào ngủ được. Khi chiến tranh lạnh thì mỗi người một góc giường, đâu có ai chịu úm mình. Tui lạnh độ dương, còn địch thủ lạnh độ âm, đã vậy cái mặt còn băng giá hơn cả mùa đông ở "Alaska" nữa thì làm sao tui chịu nổi! Được vài hôm tui đã lên tiếng than thở:

Buồn buồn giận vợ chút chơi
Không ngờ vợ giận buồn ơi là buồn.

Ấy vậy mà chiêu thức lui một bước hay lắm đó, băng sẽ tan, địch sẽ chịu bồi thường chiến tranh, nằm trong lòng địch thủ tha hồ mà được cưng được chìu. Địch sẽ coi ta bé bỏng như... con của nàng vậy. Hết lạnh lẽo ta có quyền mở toang cửa sổ ra ngắm trăng, có lạnh một chút cũng có người úm mà, lo gì. Quan trọng nữa là muốn gì được nấy, tha hồ nhỏng nhẻo.

Sau cơn mưa trời lại sáng, sau chiến tranh là hòa bình. Khi hòa bình thì phải trùng tu, kiến thiết... Ta và nàng sẽ cùng sửa đổi một chút cho chăn ấm, nệm êm. Giai đoạn này mới tuyệt cú mèo. Tui thấy nàng dễ thương ra nhiều, hết cái mặt lạnh tanh mà thật nồng nàn tình tứ. Nàng lo săn sóc từ miếng ăn giấc ngủ, từ cọng tóc đến cái móng chân của tui để bù trừ cho những ngày bỏ tui bơ vơ lạnh lẽo phòng không gối chiếc. Thật là kỳ, khi giận nàng thấy cái mặt dễ ghét bao nhiêu thì khi hết giận lại thấy cái mặt dễ thương chi lạ.

Cuối năm, nàng sinh một lần hai thằng cu, vậy là hai đứa đầu tắt mặt tối, không còn thì giờ để... giỡn chơi chút xíu nói gì đến chiến tranh lạnh hay chiến tranh nóng. Chiều chiều tui đi làm về, nghe vợ ru con mà thấy… thương:

Thu đi để lại lá vàng,
Anh đi để lại cho nàng thằng cu.
Mùa thu nối tiếp tiếp mùa thu,
Thằng cu nối tiếp thằng cu ra đời.

Thương thì thương nhưng phải nhảy ngay vào làm phụ bếp, ăn uống xong còn phải chia nhau ru con rồi mới… thương được. Lúc này ở nhà ngoài tui ru một đứa:

Ầu ơ con ngủ thêm nha
Ba ra pha sữa xong là vô ngay
Uống xong con ngủ cho say
Để ba ghẹo tiếp má mày nha con
Má mày mặt mũi hơi mòn
Mắt thì sâu thẳm mỏi mòn… đợi ba.

Bên trong có tiếng địch ru thằng kia:

Ra đường em đã hết son
Về nhà em vẫn còn son với chồng.

* Sorry! Người sưu tầm xin tác gỉa cho phép đục bỏ một đọan ở đây vì văn chương có vẻ hơi "explicit" và nội dung dễ gây tranh cãi từ nữ đọc gỉa…

Địch thủ của tui quả thiệt cao tay ấn, sau cái thời chiến đấu bằng toán học, bằng thể thao rồi bằng cả võ Bình Định. Chiến tranh lạnh rồi chiến tranh nước. Nay địch lại bày trò chiến tranh bốc phét cho tui vui. Chính vì vậy mà tui thấy đời người trôi qua quá nhanh, thoáng một cái mấy thằng cu nhà tui đã bỏ tụi tui đi tìm những con cá rán, cá khô của chúng để chơi… năm mười. Rồi chúng lại bận bịu với những thằng cu của chúng mà quên mất tụi tui. Nhà cửa bây giờ vắng tanh, buồn bã. Tui không thiết gì chuyện hơn thua nên không gọi nhà tui là địch thủ nữa mà trân trọng gọi nàng là "mình." Nàng cũng gọi tui như vậy, nên bây giờ nàng chăm sóc và lo lắng cho tui còn chu đáo hơn là hồi trẻ sau khi giận nhau. Hôm nay thấy tui ủ rũ như gà mắc toi, nàng đến sờ trán rồi ân cần:

- Không thấy sốt mà sao mình lại ủ rũ vậy?
- Không biết, thấy người "xìu xìu ễnh ễnh" quá.
- Để em lấy cho mình viên thuốc, uống xong rồi nằm nghỉ một chút là hết xìu xìu ễnh ễnh ngay.
- Thuốc gì mà hay vậy, mình có chắc không?
- Chắc chắn! Viên thuốc nhỏ "mầu xanh" mà lị!
- Trời đất !!!

______
(*) Những đoạn thơ trong bài được trích trong internet.
.

No comments:

Post a Comment