Tuesday, July 28, 2009

Việt Kiều đỏ, Việt Kiều xanh
» Tác giả: Định Nguyên »

1. Việt Kiều đỏ, Việt Kiều xanh
“…có một vương quốc riêng, một vườn địa đàng riêng của “Việt Kiều Đỏ” tại quê hương chúng ta được xây dựng nổi trên mặt đất mà cột trụ là những tấm thân gầy guộc và lem luốc của những người dân Việt Nam bần hàn và cam phận…”

Biến cố Hoàng Sa-Trường Sa thế mà cũng có mặt tích cực. Hơn ba chục năm trong ngoài im lìm, ngờ vực, và đối kháng; vừa qua, người Việt Nam quốc nội cũng như hải ngoại có dịp bày tỏ tinh thần bảo vệ Tổ Quốc cao độ của mình một cách khá đồng loạt mà không quan tâm lắm đến màu cờ hay chính kiến. Để biểu đồng tình cũng như hổ trợ chuyện biểu tình chống Trung cộng tại Hà Nội và Sài Gòn, người Việt Nam hải ngoại cũng đã tổ chức biểu tình nhiều nơi, trước toà đại sứ hay tổng lãnh sự Trung cộng. Ngoài ra, có rất nhiều bài viết và lời góp ý của rất nhiều người trong cũng như ngoài nước về vấn đề nầy. Là người thích những tin tức, những bình luận chính trị hơn bất cứ một thể loại nào khác nên tôi đọc tất cả không chừa một bài, một chữ nào. Và tất cả những bài viết, những lời góp ý ấy đã làm tôi cảm động và tin tưởng vào tiền đồ của Tổ Quốc: Lòng yêu nước còn thì Tổ Quốc còn!

Tất cả những bài viết và góp ý ấy bài nào cũng hay, lời góp ý nào cũng tâm huyết. Nhưng có một đoạn góp ý của một vị nào đó (xin lỗi tôi không nhớ tên, đã lục lại tìm hai ba lần nhưng cũng không tìm ra) rất đáng chú ý. Ông ta (?) đề nghị những công nhân Việt Nam mỗi tuần nên hy sinh nhịn một bữa ăn trưa cỡ trên mười ngàn đồng tiền Việt Nam (tương đương khoảng trên 60 cents USD) để dồn tiền mua tàu chiến tối tân bảo vệ Tổ Quốc, đặc biệt là vùng biển và các hải đảo xa xôi. Người có đề nghị nầy phải là một người yêu nước thật sự, thấy được thế yếu của Việt Nam chúng ta trước anh khổng lồ bành trướng bắc phương. Nhưng lạ là tại sao ông ta chỉ đề cập đến các anh chị công nhân thôi? Các thành phần dân tộc khác ở đâu? Và nhà cầm quyền CSVN ở đâu? Bàn việc nước mà không quan tâm đến vai trò của nhà cầm quyền sao ổn được? Chuyện nhà nước sẽ đề cập sau, trước hết hãy nói chuyện tiền. Cứ giả sử như đây là “việc cần làm ngay”, nghĩa là Việt Nam cần tiền để mua sắm chiến cụ tối tân để bảo vệ Tổ Quốc, ngoài thành phần công nhân mà ông bạn nhắm đến, tôi xin giới thiệu hai thành phần nổi cộm khác giàu có hơn nhiều: “Việt Kiều Đỏ” và “Việt Kiều Xanh”! “Việt Kiều Đỏ” là những đảng viên ĐCSVN, bà con thân nhân, bạn bè của họ cùng những người giàu có hoặc sống thoải mái nhờ quyền lực của CSVN. “Việt Kiều Xanh” là những người Việt Nam tị nạn cộng sản trên khắp thế giới.

Thông thường, người ta nói “Việt Kiều” là nói đến những người Việt Nam sinh sống ở nước ngoài. Quan niệm “Việt Kiều” của tôi có phần “thoáng” hơn, bao gồm hai loại sau đây: Một, những người Việt Nam sống ngoài lãnh thổ Việt Nam. Hai, những người tuy sống trên lãnh thổ Việt Nam nhưng tôn sùng và phục vụ một chủ nghĩa ngoại lai, không phục vụ Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam. Đất đai lãnh thổ của Tổ Tiên Việt Nam để lại họ coi như không phải gia sản chung của Dân tộc Việt Nam mà của Chủ nghĩa Cộng sản nên đã sử dụng một cách tùy tiện nhằm mục đích bành trướng chủ nghĩa nầy. Trên quan điểm đó, ngoài “Việt Kiều Xanh” sống rải rác khắp năm châu, toàn bộ đảng viên ĐCSVN và những thành phần bám vào quyền lực của họ đều có thể cho là “Việt Kiều” tại chỗ. Loại “Việt Kiều Đỏ” nầy bao gồm toàn bộ VC sinh sống ngay chính trên đất nước Việt Nam và những kẻ tay sai, đặc biệt là thành phần trí thức sống ở nước ngoài, có mặt trong tất cả các cộng đồng Việt Nam lớn nhỏ khắp nơi, ngay trong địa phương tôi ở cũng không thiếu. Biến cố Hoàng Sa-Trường Sa không những đã phơi trần dã tâm buôn dân bán nước của CSVN mà còn giúp chúng ta dễ nhận biết những kẻ “ăn cơm tự do, thờ ma về cộng sản” từ bấy lâu nay tại các địa phương.

Đối với Dân tộc Việt Nam, hai loại “Việt Kiều” “Đỏ” và “Xanh” nầy, một bên nhờ quyền lực, một bên do hoàn cảnh, đã có cuộc sống tách vượt hẳn so với đại đa số người Việt Nam hằng ngày “bán lưng cho trời, bán mặt cho đất”. Cần tiền để mua tàu chiến hiện đại mà không nghĩ đến hai thành phần “Việt Kiều” nầy là một thiếu sót lớn. Không cần phải nhịn ăn trưa hằng tuần, họ cũng có thể góp hằng triệu, hằng tỷ đô la trong vòng một thời gian ngắn!

Trong suốt cuộc chiến vừa qua, ngoại trừ những cấp lãnh đạo chóp bu, phải công nhận rằng cùng với thường dân bị lùa đi bộ đội, lao công vận tải, thanh niên xung phong…đại đa số đảng viên CSVN đã phải trải qua một cuộc sống vô cùng nguy hiểm, vất vả, và cơ cực trong núi rừng. Họ thiếu thốn đủ mọi thứ. Họ đích thực là những người vô sản. Họ là những người trong sạch chưa biết tham nhũng, hối mại quyền thế là gì. Nhưng sau khi lấy được miền Nam, thâu tóm giang sơn về một mối, cuộc đời của họ đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi tận gốc rể. Bỗng nhiên họ có đủ thứ, họ không còn là dân vô sản thực thụ nữa. Trong phút chốc, một số họ đã trở nên những chủ nhân ông của những biệt thự lộng lẫy, những xe hơi bóng loáng, những dụng cụ cá nhân và gia đình tối tân mà họ chưa hề thấy, chưa hề biết sử dụng bao giờ. Thời gian qua, ngoại trừ số đoản mệnh chết sớm hoặc già cả bệnh hoạn phải về hưu, cuộc đời của những đảng viên ĐCSVN còn tại chức cứ thăng tiến dần, cho đến nay thì đa số họ đã trở nên những kẻ giàu có nhà ngang dãy dọc, xe cộ tườm tượp, “tiền rừng bạc biển”. Chức quyền càng cao tiền bạc của càng nhiều. Vị trí càng quan trọng tài sản càng kếch sù. Làm thế nào họ có thể trở nên giàu có như vậy? Hãy nghe Phạm Lưu Vũ nhận xét trong bài “Học cách làm giàu”. Theo Phạm Lưu Vũ, có nhiều cách làm giàu, nhưng “làm tiền trong môn chữ “lộc” là cách an toàn nhất, mau giàu nhất:

“Làm tiền trong môn chữ “lộc” là dối trá để được lên cao, bợ đỡ để được thăng chức. Thăng rồi lại thăng nữa, thăng mãi không ngừng. Muốn thế phải kết bè kết cánh, lừa dưới lừa trên, lừa cả quỉ thần, thiên hạ lưu manh thu về một mối. Bề ngoài thì nhũn nhặn như đầy tớ. Bên trong thì quyền to như ông chủ…Cho tới khi nhất hô vạn ứng, triết lý sẵn sàng…là có thể tranh cướp bổng lộc, giành giật địa bàn, bạ đâu “ăn” đấy…Nhưng phải đến khi đặt ra luật lệ, biến hóa tùy thời, quyền ăn, quyền nói, quyền trói, quyền cởi…nhất nhất đều ở trong tay mình. Thì bấy giờ mới có thể “ăn” bất cứ cái gì, của bất cứ ai. Từ việc hớt “lộc” của đám quan chức dưới quyền, đến việc nẫng váy của lũ thứ dân…tất cả đều là những việc làm thường ngày, đơn giản, không để lại chứng cớ gì. Đó gọi là đạt tới cảnh giới: “lộc lai tùy tâm” (lộc đến tùy theo lòng (tham) của mình)…

Môn chữ “lộc” nầy là một môn làm tiền thượng đẳng cao siêu, đến quỉ thần cũng không sao lường được”…

Đảng CSVN (ĐCSVN) là một “đội ngũ tiên phong” làm tiền theo môn chữ “lộc” nầy đây. Tình trạng “nhất hô vạn ứng, triết lý sẵn sàng…Bề ngoài thì nhũn nhặn như đầy tớ. Bên trong thì quyền uy như ông chủ… và mọi luật lệ đã được đặt ra từ lâu cho phép họ quyền ăn, quyền nói, quyền trói, quyền cởi” không ai được làm khác, chính là bản chất của chế độ CS tại Việt Nam. Cho nên, hiện nay, họ có thể “ăn” bất cứ cái gì, của bất cứ ai. Không phải tất cả “Việt Kiều Đỏ” đều có điều kiện “ăn” như nhau, nhưng trong môi trường ấy, lớn ăn theo lớn, nhỏ ăn theo nhỏ, “lộc lai tùy tâm”, tuy mức độ khác nhau, họ trở nên giàu có là chuyện quá dễ hiểu. Cứ về Việt Nam., đi khắp mọi ngõ ngách đất nước sẽ thấy cán bộ chức quyền có nhà cửa nguy nga, xe cộ bóng loáng, cuộc sống sung túc vượt hẳn đại đa số người dân xung quanh họ. Đã có một vương quốc riêng, một vườn địa đàng riêng của “Việt Kiều Đỏ” tại quê hương chúng ta được xây dựng nổi trên mặt đất mà cột trụ là những tấm thân gầy guộc và lem luốc của những người dân Việt Nam bần hàn và cam phận.

Năm 2003, khi lần đầu tiên về Việt Nam sau gần mười bốn năm ra đi, trong những ngày cuối tôi được chú em họ dẫn đường xuống nhà hàng nổi trên sông Sài Gòn để ăn tối. Nhà hàng nổi được thiết kế trên một chiếc tàu khá lớn, sức chứa có thể ba bốn trăm người, có sân khấu và nhạc sống như nhà hàng trên đất liền. Khi đến giờ, ca sĩ xuất hiện, nhạc sống bắt đầu, tàu nhổ neo từ bến Bạch Đằng chạy chầm chậm quanh Sông Sài Gòn cho thực khách vừa ăn, vừa nghe nhạc, vừa ngắm cảnh thành phố ban đêm. Đẹp và rất thoáng mát. Dù là một “Việt Kiều Xanh” nhưng sau gần một tháng ở VN túi tiền đã vơi, tôi chỉ gọi vài món ăn bình dân với vài chai bia giải khát. Trong khi đó, toàn bộ boong tàu đầy nhóc người, bàn nào bàn nấy thức ăn đầy ắp, đặc biệt bàn bên cạnh chỉ thấy có 5 người đàn ông trung niên mà có đến hai chai XO trên bàn. Tôi thấy “khớp” nên hỏi nhỏ chú em: “Họ là ai mà sang quá vậy, có phải Việt Kiều không”? “Không phải Việt kiều mô, các quan chức và các đại gia đó. Em biết một người trong số họ”, chú em trả lời. Tôi chợt nghĩ, những người trên nhà hàng nổi nầy không “Việt Kiều Xanh” thì cũng “Việt Kiều Đỏ”, người dân VN bình thường đang ở dưới kia kìa…!

Khi tàu đang chạy, tôi nhìn xuống giòng sông đục ngầu và đầy rác rưởi, thấy một người đàn ông đang bơi một chiếc xuồng bé nhỏ phía dưới. Cứ tưởng là dân đánh cá nên tôi cứ lơ đãng phóng tầm mắt nhìn mọi thứ, từ những tòa nhà cao nghệu đến những vùng xa xa tràn ngập ánh điện. Bỗng tôi giật mình nghe tiếng sột soạt bên cạnh cửa sổ. Quay nhìn lại: một cái rá bằng lưới đang di động qua lại ngay trước mắt, phía ngoài khung tàu. Tôi không biết chuyện gì nên quay nhìn chú em có ý hỏi. “Họ ăn xin đó anh ơi”! Bấy giờ, tôi lần theo cái rá lưới nhìn xuống thấy người đàn ông ngồi trên xuồng, tay cầm một cái sào tre thật cao vươn tới tận chỗ chúng tôi ngồi, tầng ba của con tàu! Khi thấy có người bỏ tiền vào rá, ông ta hạ sào xuống, lấy tiền và tiếp tục lần khác. Cũng như phần lớn người Việt Nam khác, người đàn ông đói nghèo nầy không thể lên được nhà hàng nổi nên phải “phát huy sáng kiến”, dùng “cần câu cơm” kiểu XHCN nầy để kiếm sống!

Khi tàu trở lại bến chúng tôi rời nhà hàng nổi với vẻ lạnh nhạt của những người phục vụ. Cũng phải thôi, chúng tôi không phải là những thực khách hào sảng và thường xuyên như họ mong đợi.

Nhất muối tiêu, nhì Việt kiều!

Đó là nhận định rất tinh mắt của giới kinh doanh dịch vụ ăn chơi trong nước. “Muối tiêu” là những “đại gia” tóc đã bạc một phần, bao gồm chủ tịch các cấp chính quyền, bí thư các cấp đảng ủy, tổng giám đốc, giám đốc các xí nghiệp, nhà máy…Họ là những “Việt Kiều Đỏ” tiêu biểu và giàu có nhất của xã hội Việt Nam. Không có nghề nào kiếm tiền dễ bằng “nghề” ỷ quyền để móc ngoặc và hối lộ tham nhũng. Tối nay họ đi chơi mất một số tiền, ngày mai chỉ cần một cái gật đầu, một cái nháy mắt, một chữ ký…không những họ có thể lấy lại số tiền đó mà còn “bội thu” rất nhiều. Thường, những tay cờ bạc thắng tiêu xài rất rộng rãi. Đại đa số cán bộ đảng viên có chức quyền trong nước đã và đang thắng những canh bạc rất lớn nên họ tiêu xài hết sức thoải mái. Con cái của họ, các “công tử” chế độ, sẵn nguồn tiền bất tận của cha mẹ nên ăn chơi và đua đòi lên tận trời xanh. Đa số dân lao động kiếm không ra 3-4 đô mỗi ngày, “Việt Kiều Đỏ” ăn chơi 5-10 vé (vé=100đô) một đêm là chuyện thường. “Việt Kiều Xanh” làm sao theo kịp?! Không phải “Việt Kiều Xanh” nào cũng có điều kiện như nhau, chỉ một số thôi, và giỏi lắm một hai năm cũng chỉ về quê, lận lưng chừng một hai chục ngàn đô, đóng vai hào hoa phong nhã một lần (về lại lo cày thấy mẹ mới kiếm lại được chi phí nầy) nhưng “Việt Kiều Đỏ” quanh năm “thú vui suốt sáng, trận cười thâu đêm”. “Việt Kiều Xanh” mấy ai dám xài xe hơi trị giá từ ba trăm ngàn đến một triệu rưởi đô, đặc biệt là xe bọc thép chống đạn như một số “Việt Kiều Đỏ” đang chơi trội! “Việt Kiều Xanh” đã có ai dám xài cell phone cần kim cương trị giá một trăm ngàn Mỹ kim như có “Việt Kiều Đỏ” đang dùng?

Tóm lại, bên cạnh đại khối người Việt Nam nghèo khổ, “Việt Kiều Đỏ” là thành phần giàu có ngất trời, giàu hơn cả “Việt Kiều Xanh”. Nếu CSVN lập được “Hội Việt Kiều Yêu Nước” tại chỗ và cũng có lòng như “Việt Kiều Xanh” thì dân Việt Nam đỡ khổ hơn nhiều. Cứ nghĩ coi, hằng năm người Việt Nam ở nước ngoài gởi về nước chừng ba, bốn tỷ đô la, ngoài chuyện giúp đỡ gia đình còn cứu trợ đủ thứ. Từ cứu trợ bão lụt, thiên tai đến giúp bạn bè, làng xóm cũng như người bệnh hoạn tàn tật…trong khi “Việt Kiều Đỏ” cứ tiếp tục thu gom và ôm của sống cuộc đời vương giả, không cần biết cảnh đời khốn khổ xung quanh thì khó coi quá?! Các nhà tu như linh mục, đại đức; các hội “từ thiện”… cứ nườm nượp ra hải ngoại chiếu cố vắt kiệt “con bò sữa” hải ngoại trong khi lại không chú ý đến “kho bạc vĩ đại” ngay bên cạnh, trong tay hàng ngũ “Việt Kiều Đỏ” tại Việt Nam thì lạ thật!

Tóm lại, hai thành phần “Việt Kiều” nầy, dù hoàn cảnh và cách sống, cách làm tiền khác nhau, đã có khả năng tài chánh vượt trội so với đại khối dân Việt Nam trong nước, kể cả hàng ngũ công nhân. Số lượng “Việt Kiều Đỏ” và “Việt Kiều Xanh” coi như tương đương, mỗi bên có chừng trên dưới ba triệu người. Nếu hằng ngày mỗi người bỏ ống một đô la thì trong một ngày đã có khoảng sáu triệu đô, một tháng có một trăm tám chục triệu đô. Cứ làm vài bài toán nhân sẽ biết một năm, hai năm, mười năm…sẽ có được bao nhiêu tiền. Trong trường hợp khẩn cấp, mỗi người đóng góp mười đô (hay nhiều hơn) một ngày thì số tiền sẽ không nhỏ. Đó là chưa kể những “top hundred, top thousand…”, những người đại giàu có nhưng yêu Tổ Quốc hơn yêu CNXH, có thể “tự giác” đóng thêm nữa thì số tiền sẽ rất nhiều.

Nhưng, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là làm sao thu gom tiền? Liệu “Việt Kiều Đỏ” có sẵn lòng như “Việt Kiều Xanh” không? Và, cứ giả sử như một số “Việt Kiều Đỏ” xé rào, trộm lệnh đảng, sẵn sàng cùng “Việt Kiều Xanh” đóng góp tiền của để bảo vệ Tổ Quốc thì khi đã có tiền rồi giao cho ai? Ai chịu trách nhiệm đứng ra mua vũ khí? Khi mua được vũ khí tàu bè rồi, giao cho ai điều khiển và chiến đấu? Chính quyền CSVN? Tôi nghi quá, biểu tình chống Trung cộng xâm lăng mà còn không cho, còn bị bắt, làm sao dám nghĩ đến chuyện yêu cầu họ chống lại “người đồng chí môi hở răng lạnh”, “người thầy Trung Quốc Vĩ Đại” ? Đưa tiền cho họ bỏ túi thì được, nhưng yêu cầu họ mua vũ khí để chiến đấu chống Tàu, bảo vệ Tổ Quốc thì nên suy nghĩ cẩn thận, coi chừng ở tù cả đám!

Định Nguyên

(Nguồn :http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=19879

TRỞ VÊ ĐẨU TRANG

No comments:

Post a Comment