Sunday, July 26, 2009

Hai (2) Chuyện Ngắn ( Sưu tầm Không rõ tác giả)

Cô Bé Café

Anh đứng sau quầy giữa bao nhiêu ly tách đầy bã trà, bã cà phê… Định đưa gọn chúng lên khay đem lui nhà sau để cọ rửa, chợt anh ngẩng lên khi tụi con trai trong quán bỗng xầm xì.

Nguyên nhân là sự xuất hiện của con nhỏ. Nó tỉnh queo đi vào, chiếc váy carô đen trắng ngắn trên đầu gối khoe đôi chân thích nhún nhẩy. Nó tặng anh nụ cười “chào buổi sáng”.

- Ôi cà phê! Anh reo lên như tên nó là cà phê vậy! Anh nhớ lần đầu “chiếu cố”, anh hỏi nó tên gì, nó nheo mắt bảo: - “Cà Phê”.
- Tên gì đắng nghét… Anh biết nó nói đùa nhưng vẫn thích gọi nó: “Cà Phê”. Nó ở căn nhà đối diện, sáng nào cũng sang đây mua cà phê cho ba, và anh bao giờ cũng chuẩn bị sẵn một ly cà phê đặc biệt.
- Sáng nay em qua trễ, ngủ quên à?
- Đâu có, em dậy sớm lúc anh đang chạy thể dục ngoài đường kia!
- Sao em biết?
- Có gì đâu, em đứng trên gác nhìn xuống thấy hết! Anh bỗng dưng đỏ mặt, nghĩa là con bé đã chiêm ngưỡng anh trong chiếc quần đùi ngắn ngược từ trên cao mà anh không hề biết. “Chúa ơi, thiệt là tệ!” Như đoán được ý nghĩ trong đầu anh, nó cười dễ ghét.
- Người đẹp, trong mọi hình thức đều đẹp. Anh biết nó bắt đầu… xí xọn nên cúi tìm tờ một ngàn thối lại cho nó là hơn, nhưng con nhỏ sáng nay bỗng dưng lắm chuyện:
- Không lấy tiền thối, mua thuốc Jet. Anh chìa cho nó ba điếu thuốc lá. Nó cười:
- Ba điếu thôi ư? Không phải ba điếu rưỡi à?
- Ba điếu rưỡi anh lỗ vốn! Nó giả bộ năn nỉ:
- Thêm cái… đầu lộc cũng được! Con nhỏ quậy hết biết làm anh không nhịn được cười.
- Cà phê nguội cả rồi kìa! Nó “xí” một tiếng trước lúc quay đi. “Cười thấy ghét!” Anh nghĩ thầm. .
.
Chiếc váy lấp lửng trên đôi chân nhún nhẩy, đôi dép màu đỏ bít mũi như đôi hài trong cỗ tích làm nó xinh hơn. Tụi nhóc trong quán nhìn nó đi qua “múa miệng” chọc quê:

- Một, hai
– Một, hai… Nó đếm tiếp:
- Ba, Bốn, Năm! Và nó quay lại cười tỉnh bơ.
.
Trưa vắng khách, anh chọn chiếc bàn kê dưới cây trứng cá ngồi ôn bài cho mát mẻ thì nó lò dò sang. Cái miệng sẵn sàng cười cứ như là biết cười từ trong bụng mẹ vậy. Anh hỏi nó:
.
- Uống cà phê hả?
- Không, em chúa ghét cà phê! Nó ngồi xuống cố ý đối diện với anh. Mái tóc ngắn ngủn sau gáy trông nó hiền lành như búp bê, nhưng nụ cười thì tinh quái. Anh chống cằm nhìn nó:
- Em cũng giống cà phê vậy. Thơm và Đắng.
- Vì đắng nên người ta ghét.
- Không. Càng đắng người ta càng mê! Nó nhăn mặt… dễ thương tệ! Anh đẩy tách trà về phía nó: - Uống nước đi!
- Không uống nước. Ăn trái trứng cá thôi! Anh ngước nhìn theo tay nó chỉ. Cây trứng cá xòa rộng trên đầu treo lủng lẳng những trái chín đỏ, vàng xen lẫn những trái còn xanh. Anh nhìn nó giả vờ:
- Làm sao hái?
- Anh trèo lên. Có “sự cố” gì thì em quay mặt đi, chứ có gì đâu? Anh phì cười:
- Em là người thích trù ẻo!
- Không. Em chỉ thích cười…! Anh thả xuống những trái trứng cá to nhất. Nó hứng lấy, bỏ vào cái túi hình con mèo trước áo. Thỉnh thoảng những trái chụp hụt, nó cười vang. Những trùm trứng cá còn xanh làm anh nhớ một thời trốn ngủ trưa đi trèo cây trứng cá. Lúc ấy anh mới 15. Anh chợt hỏi vọng xuống:
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
- Anh đoán đi. - 15?
- Xí, người ta lớn rồi chứ bộ!
- Lớn rồi còn thích ăn trứng cá?
- Không ăn để anh ăn một mình hả? Nó lại cười khanh khách.
.
Con nhỏ thiệt là tệ, lúc nào cũng “kê” nhau. Những tách cà phê đậm đặc giúp anh thức đến 12 giờ khuya “cày” bộ đề thi. Sáng, anh dậy sớm chạy thể dục, xong giúp ông bác mở quán. Dạo này Cà Phê thường hay dậy sớm, đứng trên gác nhìn xuống. Nó chào anh bằng nụ cười còn ngái ngủ. Anh thấy cả buổi sáng cũng thật trong veo.
.
Sáng nay, nó qua mua cà phê hai lần. Anh ngạc nhiên:

- Bữa nay nhà em có thêm một người thích uống cà phê nữa sao? Nó giấu ngón tay trỏ bị quấn băng sau lưng, giải thích:
- Không phải lỗi tại em. Cái ly tuột khỏi tay em rơi xuống. Anh “à” một tiếng reo dài rồi cười:
- Lỗi tại… cái ly! Nó ngúng nguẩy đi về, bước chân ngượng nghịu. Anh nhìn theo cười tủm tỉm, nhớ giọng lanh lảnh của nó “người ta lớn rồi chứ bộ!”
.
Đi học về, ăn cơm xong, nó trốn ngủ trưa chạy sang chơi với anh. Con chó nhỏ chạy theo lúp xúp sau chân cô chủ. Anh buột miệng:

- Ngộ quá! Nó tròn mắt:
- Em ngộ lắm à?
- Là anh nói con cầy… í i… con chó của em đó! Con nhỏ chợt cười. Nó kéo con chó vào lòng vuốt ve bộ lông xù trắng muốt:
- Em út của em đấy!
- Nó tên gì?
- Anh đoán đi! Anh bực mình:
- Tại sao anh hỏi em cái gì em cũng biểu “đoán đi” cả? Nó chỉ giương mắt lên nhìn anh mà anh tưởng như nó xù lông giống… con cầy của nó:
- Em vậy đó!

Anh cười mềm:

- Nó đẹp vậy thì tên phải hay… “Sôphia” phải không? Nó nhăn mặt:
- Sôphia là tên con gái… đằng này nó cùng phe với… anh mà! Anh phì cười, tìm một cái tên cho con chó… cùng phe. Nó kéo mạnh tai con chó:
- Nào, Milô em nói gì với anh hai đây? Con chó bị đau kêu ăng ẳng rồi tức tối sủa ba tiếng. Anh nheo mắt:
- Nó nói gì vậy? Con nhỏ cười ranh mãnh:
- Nó bảo: Anh… Vũ… ngốc! Nói xong nó cười khanh khách… ôm cả con cầy chết tiệt dọt lẹ. Anh cười nhưng chưa thể chào thua, nói với theo:
- Hãy đợi đấy! Buổi trưa còn lại anh giành cho những bài lượng giác. Nụ cười lấp lánh như thủy tinh vỡ của nó còn vương vãi sau đây. Anh dán mắt vào cuốn tập với ý nghĩ cuối cùng rớt lại:
.
“Em là con quỉ nhỏ, Cà Phê ơi!” Cà Phê sang chơi khi anh đã sắp xong cuốn sách cuối cùng vào chiếc va ly cũ kỹ. Anh nói với mình “không cần vội vã nhưng cũng đã đến lúc rồi…”. Cà Phê cười toe toét. Nó khoe với anh mái tóc cũn cỡn của nó đã dài thêm một chút. Anh nhìn nó như sắp sửa chia xa. Cái áo đầm màu biển kiểu thủy thủ ngắn trên đầu gối, màu áo làm mắt nó biếc hơn. Riêng nụ cười vẫn còn… xí xọn, làn môi hơi mím ranh mãnh kia đã bao lần làm anh dở cười dở khóc. .
.
Anh im lặng làm nó thấy có cái gì đó không bình thường. Nụ cười tươi rói khô lại. Anh đặt một tay lên vai nó:

- Em có nghe những tiếng ve đầu mùa chưa? Mắt nó ngơ ngác, trong veo:
- Nghĩa là sao?
- Là anh phải trở về…
- Ở đây anh vẫn có thể ôn bài… Nó vội vàng đưa một ngón tay lên thề:
- Em hứa sẽ không sang quấy anh nữa! Anh cười:

- Không phải vậy. Em ngốc lắm! Bước ngoặt của cả cuộc đời anh nằm trong mùa hè này em ạ! Nó cúi mặt, ngón chân di di trên mặt đất:
- Em ghét mùa hè!
- Khờ. Mùa hè em khỏi phải đến trường!
- Nhưng anh lại ra đi…
- Rồi anh sẽ trở lại. Nó ngẩng lên cười, chìa ngón út ra:
- Ngoéo tay đi. Em sẽ chờ anh trở lại! Anh nheo mắt cười:
- Em sẽ chờ bao
.
Cà Phê khóc đỏ mắt khi biết anh đi mà không hề từ biệt. Nó có biết đâu, anh phải âm thầm lặng lẽ bởi anh sợ, sợ những giọt nước mắt trong veo của nó làm anh khổ sở. Trong tiếng xe chạy rùng rình, tâm tư anh vẫn vang lên giọng nói trong trẻo của nó: “Em đã là người lớn chưa” Rồi một lúc nào đó em sẽ tự trả lời. Nhưng anh vẫn muốn em mãi mãi như bây giờ: Thơm và Đắng. Cà Phê ơi!
__________________

.

Chuyện hai vợ chồng giác hơi... xuyên Việt
.
Với toàn bộ gia tài gồm bộ giác hơi, mùng, mền, chiếu, nồi niêu xoong chảo và... cô vợ 28 tuổi, ông Võ Văn Phú, quê gốc Quảng Ngãi, chất tuốt lên xe đạp cà tàng, rong ruổi từ Nam chí Bắc... hành nghề. Buổi chiều gió bên cánh rừng cao su Bình Phước, bỗng nghe một giọng rao nữ phát ra từ chiếc loa rè chào mời giác hơi, đấm bóp. Nghe gọi, chiếc xe đạp cồng kềnh, lỉnh kỉnh dừng lại. Người đàn ông nhỏ thó trong bộ comple, mũ phớt, mang kiếng đen nhảy tót xuống xe, nở nụ cười: “Mời quý khách giác hơi, đấm bóp cho thư giãn”. Trên xe, người phụ nữ (cũng mang kiếng đen) vẫn ngồi yên. Bộ dạng cả hai như một đôi hề... Đó là chân dung vợ chồng người giác hơi xuyên Việt Võ Văn Phú. Quê gốc ông ở Quảng Ngãi nhưng hỏi, ông chỉ cười: “Cần chi quê quán, dừng đâu là nhà, ngã đâu là giường, cho tiện”. “Vợ nhặt” Quán vắng, ông gắp cho vợ miếng thịt, nâng ly đánh ực rồi kể chuyện đời mình. “Tui học cái nghề này từ ông sư phụ, học phí mỗi ngày một lít rượu, đúng một tháng ra nghề. Trước đó, tui làm nghề tẩm liệm, sau thấy chán nên đổi. Tưởng chỉ quẩn quanh chái làng, hóa ra nghề này đưa tui đi khắp nước, lại kiếm được bà vợ này...”. Liếc nhìn cô gái, ông nheo mắt cười rồi kể tiếp. Ban đầu ông chỉ quanh quẩn trong làng xã, chân đạp xe, một tay lái, một tay lắc vòng lắc xắc mời chào. Cho đến một ngày, khi đang rung lắc xắc ở Trảng Bom (Đồng Nai), ông nghe đánh rầm. Tỉnh lại, ông thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là một thanh niên đang năn nỉ ông viết đơn bãi nại, hứa sẽ chăm sóc, bồi thường đàng hoàng. Nhìn cái chân đang bị băng bột trắng toát, ông hỏi bác sĩ: “Liệu tui còn đạp xe đạp nổi không, thưa bác sĩ?”. Bác sĩ trả lời: “Vô tư! Nhưng ông phải tịnh dưỡng một tháng”. Nghe xong, ông đặt bút viết đơn bãi nại, ký tên cái rẹt. Tháng sau, ông lại rong ruổi trên đường. Hai vợ chồng ông Phú rong ruổi đi... hành nghề.
.
“Rồi trời bù đắp cho tui bà phu nhân này. Tui đi giác hơi trên Gia Nghĩa (tỉnh Đăk Nông) thì gặp bả trong quán. Mới gặp, bả đã kết cái tài ăn nói của tui rồi tự nguyện theo. Tội nghiệp, thằng chồng cũ đánh đập nhiều quá đâm ra bả ốm yếu, đánh chán nó bỏ. Hè hè, bỏ thì tui rinh về. Chăm sóc mạnh khỏe xong, hai đứa dắt nhau đi tiếp”. Năm sau, ông dẫn “phu nhân” về quê. Mặc cho ông từ tốn thưa, rằng ông về chuyến này để làm bữa cơm ra mắt tổ tiên, ông bà cho danh chính ngôn thuận..., mẹ cô gái la trời la đất một hồi rồi... xỉu. Ông xua mọi người dang ra rồi tự mình xắn tay áo giở ngón nghề... cấp cứu. Sau nửa tiếng cạo gió, giác hơi, “bà già vợ” ông tỉnh lại. “Bả nói âu cũng là số trời, thôi thì má gởi con gái má cho con. Vậy là bả đồng ý cho tui làm rể”, ông cười hề hề... Chuyến đi nhớ đời... Mỗi suất giác hơi, đấm bóp ông được trả công 20.000 đồng, ngày vợ chồng ông kiếm ngót nghét 100.000 đồng, kể ra ăn uống chi tiêu tạm ổn nếu không có khoản thuê nhà. “Tui bàn với bả, ở đâu cũng giác hơi, ở đâu cũng làm công lấy tiền, chi bằng ta cứ lang thang cho khỏi... tốn tiền thuê nhà. Bả ừ cái rụp, thế là vợ chồng tui lên đường”, ông kể. Ông ra tiệm hàn nhờ gắn thêm vài bộ phận vào xe đạp, rồi thì chăn màn chiếu gối, nồi niêu xong chảo... ông chất tần tật lên đó. Tiện thể, ông gắn luôn cái biển ghi “Xe đạp đi giác hơn liên tỉnh miền Đông liên vận Hà Nội” để quảng bá... thương hiệu. Xong, ông trịnh trọng mời vợ lên ngồi sau ba-ga, bắt đầu cuộc hành trình. “Thế anh ngủ nghê, tắm táp ở đâu, lỡ gặp mưa to gió lớn thì sao?”, chúng tôi hỏi. “Cứ vô quán cà phê làm ly đen đá, xong rỉ tai chủ quán xin tắm nhờ. Còn ngủ hả? Hiên nhà, hiên chợ làm tuốt, loáng cái là tui dựng xong cái lều. Kín lắm!”. Ông kể, vợ chồng ông vừa có chuyến đi nhớ đời đến tận Hà Nội, ăn Tết xong mới về. “Đi đến đâu người ta cũng cười nắc nẻ khi thấy vợ tui quần jeans, áo thun, kính đen đọc loa chào mời, còn tui thì sơ mi trắng, đeo cà vạt, khoác veston cực kỳ đúng mốt. Nhờ thế ai cũng thương, có người còn mời cơm và cho tá túc qua đêm nữa. Nói thiệt, không gặp tui làm gì bả có cửa ngắm Hồ Gươm, tháp Rùa...”. Quen với nắng ấm phương Nam nên gặp lúc Hà Nội đang rét, nhìn vợ đêm nằm co ro ông Phú đâm chạnh lòng. Bằng chút kinh nghiệm, ông tìm đến một sòng bạc năn nỉ chủ nhà cho vào đấm bóp khách đánh bạc. Gặp lúc con bạc đang hên, họ còn “boa” cho ông rất hậu hĩnh. Nhờ kinh nghiệm tinh quái này mà vợ chồng ông có chỗ tá túc ấm áp suốt những ngày đông rét. Cặp đôi tình tứ... Đến tháng 3, vợ chồng ông về lại phương Nam. Ông bảo kinh nghiệm cho thấy cứ ghé các công trường thi công thế nào cũng có “sô” nhiều. “Nước mình đầy công trường, cứ ghé vô là kiếm bộn tiền”. Có tiền, ông tự thưởng cho hai vợ chồng cốc bia hơi, có khi cũng “bạo gan” làm thử vài món đặc sản. Dọc đường gió bụi, mệt mỏi, ông kêu vợ giác hơi và ngược lại, khỏe thì đi tiếp. Ông kể, bữa qua đèo Hải Vân ông cố đạp để vợ không đi bộ. “Dè đâu xe lủng cha nó, tội nghiệp, phu nhân tui đành cuốc bộ hết đèo, thương gì đâu!”. Cái lạnh chiều sơn cước làm ông Phú thấm hơi men nên kể nhiều hơn về cuộc đời chìm nổi của mình. Sở dĩ ông yên tâm rong ruổi vì con cái ông đã lớn, đứa nào cũng có gia đình, nhà cửa ông giao hết cả cho chúng. “Phần tui còn sức cứ đi, còn đấm bóp là còn nuôi được mình. Nói chú nghe, không gì sướng bằng những lần lên tới đỉnh đèo, trời cao gió lộng, nhìn lên thấy mây, ngó xuống thấy biển. Mỗi nơi mỗi khác, đâu đâu cũng có cái hay riêng, thích lắm. Ai cũng nói tui lập dị nhưng nghĩa gì. Tui thấy mình hạnh phúc là được rồi. Trời đất bao la, sợ gì không chốn dung thân. Ở đời sá chi ba chữ giàu nghèo, chú ơi...”, ông vui vẻ cho hay. Hứng chí, ông lại đọc một đoạn kinh Bát Nhã, rằng “Sắc bất dị không, không bất dị sắc/Sắc tức thị không, không tức thị sắc...” (Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc/Sắc tức là không, không tức là sắc...). Vợ ông cắt ngang: “Ăn đi, uống vào nói nhiều quá!”. “Vợ tui đáng yêu chưa”, ông lại cười khuôn mặt nhỏ thó bám đầy bụi đường nhưng đôi mắt thì trong veo, tuyệt nhiên không đọng một chút buồn...




No comments:

Post a Comment