Mẹ.
Tôn Thất Ðàn
Chúng ta thường nghe
: “thế giới có 7 kỳ quan”. Nhưng theo tôi,
kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái
tim người mẹ ! Thật vậy, bao nhiêu thơ văn viết về mẹ cũng không
đủ, bao nhiêu bản nhạc hát về mẹ cũng không vừa. Biển
Thái bình bao la, nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của mẹ. Mẹ
là người mang ta đến cuộc đời, cho ta bú mớm và nuôi ta khôn lớn thành người.
Hôm
nay nhân ngày giỗ Mẹ, con kính cẩn dâng nén hương lòng
lên hương hồn người mẹ thương yêu của con hiện
đang nằm yên nghỉ bên kia bờ Đại dương, cách xa con hơn nửa vòng
trái đất ! Mẹ ơi, con nhớ và thương mẹ nhiều lắm, mẹ có biết không?!
Con nhớ đến mẹ, người mẹ Lập An (Thừa
Thiên) vất vả nuôi hai anh em con ăn học . Nhà nghèo, cha
mất sớm, hoàn cảnh khó khăn. Mẹ bán “mắm sò” quanh làng
vào mùa mưa, và bán những gánh củi khô vào mùa nắng. Mẹ còn đi mót
lúa, mót khoai về nuôi hai anh em con cho đến ngày khôn lớn..
Con còn nhớ,
làng Lập An (Thừa Thiên) của mình ở vào một địa thế thiên nhiên rất đẹp
(bây giờ là khu du lịch), và thuận lợi cho việc mưu sinh. Phía trước làng là
một đầm nước mặn rộng thênh thang thông ra biển, tha hồ dân làng bắt cua cá, sò,
sặc để làm thức ăn hằng ngày và bán ra chợ. Sau lưng là cả một cánh rừng có
nhiều cây cối và đầy cỏ tranh mọc khắp nơi, đủ cho dân làng đi đốn củi, cắt
tranh bán độ nhật vào mùa khô. Cảnh vật thiên nhiên ưu đải như vậy,
thế mà chiến tranh lại không lọai trừ một nơi nào trên quê hương chúng ta, đã
tràn đến gây biết bao đau thương cho dân làng Lập An mình
! Con còn nhớ mường tượng rằng, hồi đó con mới lên 3, cha
mất sớm. Giặc đến đốt phá nhà cửa, bắt bớ dân làng ta. Cũng như bao
nhiêu gia đình khác, mẹ phải tản cư đến nơi an toàn để lánh nạn. Mẹ
gánh con một đầu thúng, còn một đầu gánh vật dụng. Vai mẹ oằn xuống, mồ hôi
thấm ướt lưng mẹ , mà trí khôn con hồi đó còn quá non
nớt, ngu ngơ, dại khờ, nào có biết gì đâu hở mẹ ! Con còn sung sướng ngước mắt
lên cười với mẹ nữa chứ ! Cũng vì con mà mẹ
quên đi bao mệt nhọc, lại nở nụ cười rạng rỡ với con để cho con được vui. Mẹ
ơi, bây giờ nghĩ lại, con thấy thương nhớ mẹ nhiều quá mẹ à
! Thế rồi, sau khi giặc rút đi, mẹ lại gánh con trở về. Nhìn cảnh
vật tiêu điều, nhà cửa bị giặc đốt cháy thiêu rụi, mẹ không cầm được
nước mắt ! Bao nhiêu công lao, mồ hôi của mẹ đều tan theo mây khói! Rồi
mẹ lai ráng sức làm lại từ đầu. Mẹ nhờ những người trong xóm lợp lại mái
tranh nghèo để mẹ con mình tạm trú qua ngày tháng. Những
ngày nắng ráo thì không sao, nhưng những đêm mưa dầm thì khổ lắm! Nước
mưa dột khắp nơi trong nhà, nước dột ướt cả chiếc giường tre ọp ẹp
của mẹ con mình. Thế mà mẹ dành bên ướt mẹ nằm, còn bên ráo mẹ để con lăn. Mẹ
ơi, mẹ hy sinh cho con thật quá nhiều mẹ à !
Một
đời của mẹ, con thấy chỉ có mấy bộ quần áo sờn vải và cũ kỹ, có những chiếc đến
cả nữa thập niên rồi vẫn còn nằm trong rương. Con thường
đứng lặng hồi lâu khi nhìn thấy chúng. Mẹ ít mua sắm cho mình, tiền
mẹ để dành mua áo mới cho anh em con, và lo cho anh em con ăn học. Lần nào đi
đâu về mẹ cũng mua quà cho con. Đến cả những lúc đi lao động vất vả trong rừng,
mẹ cũng không quên hái về cho con những quả sim, hạt giẻ và những trái ổi rừng.
Và mỗi lần ra đầm cào “sặc” để về làm mắm sò và nấu canh chua với lá me đất, mẹ
cũng không quên mang về cho con những con cua, con ghẹ mà nướng ăn rất là khoái
khẩu. Con nhớ và thương mẹ nhất là những lần mẹ đi mót lúa, mót khoai ngoài
đồng, thế mà mẹ cũng không quên mang về cho con những con cào cào, châu chấu,
hoặc những con chuột đồng để con có thêm thức ăn trong những bữa cơm
đạm bạc. Con rất hiểu hoàn cảnh của nhà mình mẹ à ! Một
mình mẹ quê, chắt chiu, lam lũ, không đủ sức nuôi hai anh em con! Dù
cơm và thức ăn có nhiều chăng nữa, mẹ bao giờ cũng nhịn cho anh em con ăn cho
no lòng. Bao giờ con cũng nghe mẹ nói :”mẹ ăn rồi, mẹ no
rồi”, nhưng con có thấy mẹ ăn gì đâu ! Mẹ chỉ ăn những gì còn lại của
anh em con thôi! Mẹ ơi, tình mẫu tử của mẹ thật là bao la như biển
rộng sông dài ! Suốt một thời thơ ấu của con sống với mẹ ở làng Lập
An thật là vui và hạnh phúc quá mẹ nhỉ ! Tuy nhà mình nghèo, một
mình mẹ chạy cơm từng bữa cho anh em con ăn thiếu trước hụt sau, thế mà mẹ vẫn
cố gắng cho con đi học tiểu học với ông giáo làng để kiếm dăm ba
chữ. Con còn nhớ vào những ngày đến kỳ đóng học phí, con hay bị kêu về nhà để
lấy tiền đóng. Mỗi khi việc nầy xãy ra, con chỉ đi lên
ngọn đồi phía sau trường và đứng ở đó một lúc, vì về nhà cũng chẳng có tiền.
Sau một hồi, thì con trở lại trường và xin ông giáo cho gia hạn.
Rồi
ngày tháng như gió thoảng mây bay. Năm lên 10 tuổi, con một đứa bé được cưu
mang bởi những người bà con xa, mỗi người một khúc từ đồng quê lên đến thành
thị. Vì nhà quá nghèo, nên mẹ đành phải hy sinh con cho người ta sai khiến, đỡ
đần những công việc lặt vặt trong nhà để hằng ngày được đến trường kiếm thêm ít
chữ. Mẹ ơi, con biết thân phận con là con nhà nghèo, mồ côi cha, nên
con cố gắng chăm chỉ học hành để sau nầy còn có cơ hội đền
đáp lại công ơn sinh thành và sự hy sinh của mẹ. Trong thời gian con ăn nhờ ở
đậu nhà bà con, mặc dầu mẹ nghèo , kiếm được đồng tiền thật là khó khăn, thế mà
mỗi lần Tết đến hoặc những ngày giỗ, chạp, mẹ đều lặn lội ra thăm con, cho con
tiền và đem những món đặc sản ở quê nhà làm quà cho bà con nữa. Dù ở đâu, trong
hoàn cảnh nào, mẹ cũng không bao giờ quên đứa con trai của mẹ.
Sau 4 năm đèn sách thì con cũng thi
đỗ được mảnh bằng “trung học đệ I cấp” mẹ ạ ! Con mừng
lắm ! Nhưng mẹ ơi, đến đây thì bà con của mình không còn kiên nhẫn
để bao bọc, bảo trợ cho con được nữa mẹ à, vì họ cũng không đủ khả
năng tài chánh để lo cho con ăn học đến thi Tú tài. Mà
con cũng chưa đủ tuổi để đi xin việc làm được nữa. May nhờ có một
người bạn cảm thương hoàn cảnh của con, đã giới thiệu cho con một
chỗ “kèm trẻ tại tư gia” cho những con nhà giàu, để con có tiền tiếp
tuc học lên nữa. Con chỉ hướng dẫn cho những đứa trẻ học lớp nhất (lớp
5) để đi thi tiểu học, và những em thi vào “đệ thất” (lớp
6) trường công lập thời đó mà thôi. Thế mà sau mấy năm, nhờ vậy mà
con lấy được mảnh bằng Tú tài 2 mẹ à ! Đến đây thì con
không còn kiên nhẫn để học lên Đại học được nữa mẹ ơi ! Vì
con đường học Đại học quá dài và rất tốn kém, không ai
còn đủ khả năng tài trợ cho con được nữa. Con đành phải xếp bút nghiên
theo nghiệp đao binh. Con đã tình nguyện gia nhập vào trường
”Võ khoa”, chọn binh nghiệp làm lẽ sống cho đời mình mẹ à ! ”Một
xanh cỏ, hai đỏ ngực” để có tiền lo phụng dưỡng mẹ già !
Sau
hơn 10 năm chinh chiến trong quân ngũ, chưa kịp đền đáp công ơn cho
mẹ được bao nhiêu, thì con đã 4 lần bị thương phải vào
“quân y viện”. Và lần sau cùng thì bị đối phương bắt làm tù binh
trong ngày Quảng Trị thất thủ vào tay cọng Sãn Bắc Việt năm 1972 (mùa
Hè đỏ lửa), và chúng đã đem con ra giam giữ tai Cao Bắc Lạng (cao
nguyên Bắc phần) cho đến ngày “trao trả tù binh”, sau khi hiệp định
Paris đã được ký kết vào ngày 27/1/1973. Ngày trở về của con trong nước mắt, vì
nhìn thấy mẹ đã quá già yếu mà con thì chưa làm được gì để giúp mẹ! Con
nguyện trong lòng là sẽ đem hết khả năng có thể được, để lo cho mẹ trong suốt
quảng đời còn lại của mẹ. Nhưng mẹ ơi, vận nước suy tàn ! Đến ngày
30/4/1975 toàn cõi miền Nam Việt Nam đã bị nhấn chìm dưới bàn tay
sắt máu của Cọng Sãn Bắc Việt. Con cũng như tất cả các sĩ quan dưới chế độ cũ
đều phải đi ở tù, mà chúng gọi là đi “học tập cải tạo” đó mẹ! Thế là con lại đi
ở tù lần thứ hai nữa, dưới chế độ Cọng Sãn đó mẹ ! Rồi mẹ lại lui cui,
lum cụm vào thăm con trong trại tù “cải tạo”. Mẹ phải
vượt qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ mới đến được nơi con đang bị
giam giữ để gặp đứa con trai của mẹ. Mẹ của con cũng không quên bới
theo chai “mắm sò” mà con thường ưa thích vào
cho con! Mẹ ơi, con thương mẹ quá! Khi con ăn “mắm
sò” của chính tay mẹ làm, như con đã nuốt vào người tất
cả tình thương của mẹ gởi gắm cho con trong chén “mắm sò”! Lần nầy
đối phương lại bỏ tù con hơn những 6 năm trời
nữa mẹ à! Con nguyện khi được về,
con sẽ ra sức lao động hết mình, để có tiền phụng dưỡng mẹ già, hầu
đền đáp công ơn sinh thành của mẹ! Con hứa sẽ làm cho mẹ vui, cho mẹ
của con luôn luôn có nụ cười, để bù đắp lại những ngày mẹ gian nan cực
khổ vì con, như nhà thơ Trần Trung Đạo đã viết
:
Ví mà con đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu nghe tiếng Mẹ cười.
Nhưng than ôi, mẹ ơi ! Con chưa về kịp, thì mẹ đã bỏ con mà ra đi vĩnh viễn về
bên kia cõi đời !!! Mẹ ơi, cả đời con làm khổ mẹ! Mẹ
bệnh, con không về chăm sóc mẹ được. Đến ngày mẹ mất, con cũng không về kịp để
nhìn mặt mẹ lần cuối. Tiền bạc bây giờ với con có nghĩa gì đâu hở
mẹ?! Mẹ ơi, con rất hối hận vì chưa làm tròn được bổn phận
hiếu thảo của một thằng con trai đối với mẹ. Xin mẹ hãy
tha thứ cho con !
Ôi,
thương quá mẹ của con! Cả đời chỉ tần tảo vì con! Tiếng
gọi đầu đời, con cũng gọi Mẹ ! Khi con vấp ngã, cũng gọi
Mẹ! Dù ở đâu, phương trời nào, con cũng nhớ về cội nguồn, ông bà, tổ tiên, đầm
nước mặn trước mặt nhà mình, và món “mắm sò” của Mẹ ! Cứ mỗi lần con
ăn “mắm sò” là con nhớ đến tuổi thơ của mình, nhớ đến quê mình. Con
nhớ quê hương Lập An của mình lắm mẹ à ! Món
“mắm sò” của mẹ và món canh chua “sặc” nấu với lá me đất của mẹ như
bà mẹ quê Việt Nam, lui cui, lút cút thế thôi, đơn sơ
chất phát thế thôi, nhưng không có một kỳ quan nào của vũ trụ nầy sánh
được với trái tim của Mẹ ! ./.
Tôn
Thất Đàn
No comments:
Post a Comment