Thursday, April 28, 2011

Còn Khí Phách Nào Hơn?Tôn Nữ Hoàng Hoa


Hôm nay, không biết từ một cảm hứng nào tôi vào paltalk dạo chơi mà đã từ lâu tôi hầu như không còn nghĩ đến।
Tôi dừng lại room Cờ Vàng Và Chính Nghĩa Quốc Gia của nick Áo Nhà Binh và người điều khiển room là nick Ninh Bình।
AoNhaBinh hay Tuấn đã quen với tôi gần 8 năm। Áo có tinh thần chống Cộng rất cao và đang là cư dân ở Thụy Sĩ. Áo thỉnh thoảng gởi thư thăm tôi bằng bưu điện, do đó hai chị em không những gặp nhau nhiều trên paltalk mà lại còn giao thiệp cả ngoài đời.
Lâu lắm gặp lại Áo। Room sinh hoạt dưới sự điều khiển của anh Ninh Bình. Tôi không rõ tên thật của anh Ninh Bình nhưng qua giọng nói và lối trình bày tôi biết anh là một Sĩ Quan của Quân Lực VNCH. Tuy anh khiêm nhường và không thích nhắc lại thời vàng son quá khứ nhưng trong âm hưởng của từng lời nói, anh Ninh Bình cho thấy một thiện chí mê say trên công cuộc kêu gọi giãi thể chế độ Cộng Sản tại Việt Nam . Tiếng nói trên ước mơ thực tế vang vọng trong room Cờ Vàng và Chính Nghĩa Quốc Gia đã làm huyên náo lòng người tham dự trong thế trận lưu vong .

Tiếng nói của op Ninh Bình vẫn tiếp tục từ khung trời Âu। Mic rất rõ ràng không mơ hồ hay mang nhiều echo. Trong tiếng nói dõng dạc của người quân nhân Quân Lực VNCH đã trở về sau mùa tàn chinh chiến và sau thời gian bị đoạ đày trong những lao tù của Việt Cộng.

Chiến tranh VN đã qua trên thời gian của 36 năm, nhưng nhìn cách sinh hoạt trong room Cờ Vàng và Chính Nghĩa Quốc Gia người tham dự vẫn có cảm nghĩ chiến tranh chống Việt gian CS vẫn chưa tàn phai trong lòng người chiến binh cũ। Và, niềm tin giãi phóng đất nước VN ra khỏi ách độc tài CS vẫn còn mới tinh.
Tôi bâng khuâng tự hỏi trong chúng ta còn có ai giữ lại niềm tin ấy hay là họ đã đánh mất trên dọc đường trở lại quê hương qua chiêu bài lừa bịp Đổi Mới của VGCS, để hôm nay họ trở thành những bóng dáng thờ ơ bên vệ đường của dòng xe nhiều traffic, nghe chuyện đất nước mình như ngồi nghe tin thời sự 6 giờ sáng, 11 giờ khuya।

Hôm nay anh Ninh Bình nói đến thời gian bị tù đày trong lao tù CS sau khi chính phủ Saigon bị bức tử। Anh kể đến những đoạn đường gian khổ uất nhục mà quân nhân Quân Lực VNCH phải cam chịu dưới sự cai quản của bọn cai tù VC.


Những người chiến binh cũ năm nào giờ đang chuyển mình trong những cây sậy biết suy tư, nương theo ánh nắng của trời cao để vươn lên bên bờ lau lách hẫm hiu।

Anh Ninh Bình nói: Xin quí vị đừng tưởng vì bị lao tù mà chúng tôi sợ hãi không dám lý luận với bọn VC। Anh kể đến nhà thơ Thanh Tâm Tuyền trong cùng trại tù với anh và tỏ lòng ngưỡng mộ trên cái khí khái của nhà thơ.

Anh nhắc lại những kỹ niệm với thi sĩ Hà Thượng Nhân bằng âm hưởng xót xa chua chát। Anh còn cho biết từ khi ra hải ngoại, gặp lại những bạn tù xưa lòng anh vô cùng rộn rã. Nhưng khi anh gọi đến thăm, nhắc lại đoạn đường tủi nhục năm nào thì anh ngỡ ngàng trên trạng huống com-lê-cà-ra-vát-cuối-tuần-và-gịong-nói-diễn-văn-của-bà-Nữ-Oa-đội-đá-vá-trời đã làm lòng người chiến binh cũ chùng xuống.

Giọng nói không buồn, không chán nãn của một người chiến binh già trên đất nước lưu vong về một trạng huống sinh hoạt không mấy gì làm phấn khởi của Tập Thể Người Việt Tỵ nạn CS tại hải ngoại đã thật sự làm xúc động người nghe và cùng ngậm ngùi cho một giai đoạn vàng thau lẫn lộn.
Rồi giọng anh trở nên cảm xúc khi nhắc đến một người tù ở trại tù Hóc Môn năm nào।


Anh Ninh Bình cho biết khoảng năm 1982 khi anh bị giam ở trại tù Z30K2 (Hàm Tân) thì hình ảnh đau thương của một vị Đại Tá Quân Lực VNCH không những anh mà bất cứ ai bị giam ở trại tù Hóc Môn hay Hàm Tân đều nghe tiếng ông Đại Tá Lê văn Tưng।

Đại tá Tưng tuy bị lao tù đày đoạ, nhưng Đại tá Tưng vẫn luôn luôn "đào mồ cuốc mã" bọn VGCS। Ông chửi chúng từ sáng đến tồi . Cứ đêm đêm cả trại tù nghe tiếng đả đảo bọn CS độc tài khát máu và đả đảo Hồ Chí Minh lẫn trong âm thanh đánh đập dã man của bọn VC. Tiếng phản kháng căm phẫn càng to khi tiếng thọi, tiếng đấm đá càng nặng kí, sau cùng lịm dần khi máu từ miệng từ mũi phọt ra trên tấm thân nhầy nhụa và bê bết máu.

Tuy bị giam trong connex loại thùng sắt khoảng 2 mét dùng để chứa đồ vật vận chuyển, nhưng Đại Tá Tưng vẫn ngày đêm la mắng chửi bới bọn Việt Cộng। Chịu không nỗi cảnh bị chửi mắng của Đại tá Tưng bọn cai tù VC bèn dàn dựng một cuộc thãm sát. Tối hôm đó khi nghe tiếng đạn AK bắn dữ dội vào connex ngoài trại, những người tù cứ tưởng là có tù vượt ngục và họ thầm cầu nguyện cho những người vượt ngục được bình an.

Sáng hôm sau thức dậy, họ mới biết bọn cai tù VC đã nhã AK47 vào connex giam đại tá Tưng। Chúng hí hửng tưởng rằng khi mở connex ra thì Đại Tá Tưng chỉ còn là một cái xác không hồn. Nhưng bọn chúng đã lầm, Đại tá Tưng chỉ bị thương nặng trong khi cái connex be bét những viên đạn thù của AK47 mà bọn VC đã bắn vào.

Khi chúng giả nhân giả nghĩa cho người băng bó vết thương cho Đại tá Tưng thì bị ông ta chửi te tua vào mặt chúng। Cả trại tù âm thầm thương xót Đại tá Tưng. Họ gom góp hết thuốc trụ sinh trong trại và hễ cứ mỗi lần đem thức ăn cho Đại Tá Tưng thì họ bỏ thuốc trụ sinh vào canh cho Đại tá dùng. Gọi là canh nhưng thật ra chỉ là nước với muối. Cũng nhờ tấm lòng của những người đồng cảnh ngộ qua sự gom góp những viên trụ sinh mà Đại tá Tưng chóng khoẻ lai.

Nói về Đại tá Lê văn Tưng thật là kỳ diệu। Người ta bị nhốt vào connex khoảng 30 ngày khi ra khỏi connex thì đi không nỗi. Connex chỉ cao khoảng 2 mét và bọn VC chỉ khoét một lổ như lổ chó để đẩy tù nhân vào. Nếu vào mùa lạnh thì con người sẽ không chịu nỗi với cái giá rét căm và nếu đến mủa nóng thì nóng chịu không nỗi. Ây thế , khi ĐT Tưng bị nhốt vào connex trên 30 ngày. Lúc thả ra, ông vẫn đi đứng chững chạc. Còn một giai thoại rất khí phách của Đại tá Tưng là khi bọn cai quản VC gọi đại tá bằng tên này tên kia thì Đại tá Tưng trả lời:

-" Tôi gọi anh là cán bộ thì anh phải gọi lại tôi là Đại tá chứ không thể gọi tên này hay tên kia. Hiểu chưa?"
Sau này anh Ninh Bình cho biết là không còn gặp lại Đại Tá Lê văn Tưng nữa và cũng không biết ông còn sống hay đã mất।

Năm 1982 chúng tôi cư ngụ tại Richmond Virginia ,có chủ trương một chương trình phát thanh bằng Việt và Anh ngữ. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng có nghe một trường hợp tương tự như của Đại Tá Lê văn Tưng. Đó là trường hợp của Đại Uý Nguyễn văn Út bị giam cầm và đánh đập dã man tại Hàm Tân bởi anh cương quyết đã đảo bọn VC tham tàn và tên tội đồ Hồ Chí Minh.
Bài viết về Đại úy Nguyễn văn Út đã được chuyển tãi trong chương trình phát thanh Tiếng Nói từ Quê Hương Bỏ Lại trên đài 1360 AM đã thật sự làm xúc động dân địa phương। Từ đó họ là những người mạnh mẽ hổ trợ cho nghị quyết nhân đạo định cư các tù nhân chính trị vào các quốc gia tự do.

Sau đó chúng tôi được biết các anh em tù nhân chính trị nghe trộm đài phát thanh của Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích và từ đó họ nắm được tin tức được chấp nhận cho đi định cư tại nước ngoài.
Tiếng của op Ninh Bình chấm dứt nhưng âm vang vừa đau xót, vừa căm thù bọn VGCS hừng hực trong room।

Trong câu chuyện, op Ninh Bình cho biết khi kẽ thắng hành hạ kẽ thua là chuyện bình thường।Nhưng cái không bình thường đó chính là sự cư xử tàn bạo phi nhân còn hơn loài dã thú của bọn cộng sản VN mà chắc chắn trong lịch sử tù đày của nhân loại không có một nước nào tra tấn tù nhân một cách man rợ như bọn Việt gian cộng sản .

30 tháng 4 lại trở về trên nỗi buồn tha hương uất nghẹn hờn căm. Chúng tôi chưa bao giờ nghi vấn về chiến tranh VN vì một điều rõ như ban ngày là chính Hồ Chi Minh vì mộng bá chủ xâm lăng của Nga sô mà đưa dân tộc VN vào một cuộc chiến tranh bằng những thủ đoạn gian manh và bịp bợm.
Cuộc chiến đã tàn và một số các anh quân nhân của Quân Lực VNCH đã hiên ngang nằm xuống। Các anh đã từ lòng dân tộc bước ra để chiến đấu cho quê hương xứ sở mà không nhân danh một chủ nghĩa nào. một cá nhân hay đảng phái nào. Nay, xương thịt của các anh đã hoà tan trong lòng đất mẹ tạo nên hồn thiêng sông núi VN.

Hôm nay trên những giòng hồi tưởng đến những quân nhân của Quân Lực VNCH đã bỏ mình trong những trại tù của csVn đã làm chúng tôi bồi hồi xúc động। Tên tuổi của các anh cho dù người dân không nhớ hết nhưng sự an cư lạc nghiệp của họ ở hậu phương năm nào chắc chắn họ sẽ đời đời nhớ đến các anh.
Sau tiếng nói của anh Ninh Bình, room tưởng chừng như chìm trong những tiếng kèn đồng tiễn đưa người quá cố। Âm thanh vang vọng của tiếng kèn đồng nghe não nuột như réo rắc ngày tháng cũ.Trong phút chốc hoài niệm nghe chừng như tiếng trống quân hành. Từng tiếng trống bập bùng trong một thoáng những âm thanh rào rào cho ký ức bật mở trong buổi diễn hành trọn vẹn hình ảnh oai hung của Quân Nhân Quân Lực VNCH năm nào.

Xin hồn thiêng của các anh linh tử sĩ VNCH hãy phù hộ cho dân tộc VN thoát khỏi ách hung tàn của bọn VGCS। Các anh đã làm một cuộc lên đường để qui hồi nhập quốc mà trong đó thịt, xương, máu và nước mắt của các anh là những ngọn suối nguồn đang chảy vào nhịp sống của những người tha hương đang ước ao trở về quê cũ trên quyết tâm đấu tranh giãi thể chế độ cộng sản tại Việt Nam.

Trong ngày Quốc Hận hôm nay, trước khói nhang vọng tưởng của hàng hàng lớp lớp thế hệ trước và sau. Chúng tôi xin thắp lên một nén hương tưởng niệm. Trước làn khói lung linh mờ xám...Chúng tôi kính cẩn ghi nhớ công ơn của các anh hùng Quân Nhân Quân Lực VNCH đã Vị Quốc Vong Thân và xin cầu nguyện cho các anh được yên nghĩ bình an trên cõi vĩnh hằng….
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Mùa Quốc hận 30/4/२०११

No comments:

Post a Comment