Friday, January 14, 2011

TÌNH ANH LÍNH CHIẾN
CẨM MINH

Sinh ngồi dựa vào ghế sau, miệng phì phà điếu thuốc cho ấm lòng. Gió lạnh vì vèo thổi vi vu từ trên rặng núi xa, tạt qua con đường quan san sâu hun hút. Người tài xế, Hạ sĩ Ba, đệ tử ruột của Sinh, đang điều khiển tay lái. Chiếc xe Jeep như lênh đênh, bồng bềnh, gập ghềnh vượt qua những đoạn đường có nhìều lỗ ổ gà, những chỗ đất đá bị sụp, bị xoáy mòn, những khúc đường xấu chưa được sửa chữa lại. Rồi chiếc xe con lại lăn bánh êm ả, bon bon trên những đoạn đường nhựa phẳng bằng. Ngồi trên xe nhà binh hôm ấy chỉ có ba thầy trò Sinh. Anh tà lọt tay cầm khấu súng tiểu liên M16. Người lính tài xế để bên cạnh mình cũng khẩu súng loại này, trong khi đôi tay điều khiển tay lái cho xe vượt nhanh trên đường thiên lý xa xôi diệu vợi. Còn Sinh thì mang súng Colt của cấp chỉ huy. Vị Đái Tá Tư Lệnh, chiếu theo đề nghị của Tr/Tá Trung Đoàn Trưởng cho phép Th/Úy Nguyễn Sinh 15 ngày phép về Nha Trang cưới vợ. Vào đầu thập niện 70, cuộc chiến càng ngày càng sôi động, không dễ gì quân nhân được nghỉ phép lâu ngày như thế, ngoại trừ những trường hợp thật đặc biệt như quan, hôn, tang, tế khẩn trương lắm mớí được cấp trên cứu xét. Được phép đơn vị trưởng về thăm người yêu là hiệp sĩ Sinh “ dọt” ngay. Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng cũng vui vẻ cho mượn chiếc xe Jeep. Chàng chỉ cần một tài xế và người tà lọt theo hộ tống minh vượt đường liên tỉnh lộ từ trên Cao nguyên ra Bình Định, rồi vô Phú Yên / Tuy Hòa. Sau cùng là về tới Nha Trang, nơi song thân, anh chị em và người yêu, vị hôn thê của chàng, đang cư ngụ và chờ đợi người chiến sĩ tiền tuyến về phép làm đám cưới.

Lúc này, xin máy bay về quê thật khó khăn. Phải chờ đợi cho có chuyến bay thì
” Hỡi ôi! Thăm thẳm chiều rơi
Máy bay có chuyến, phép thời đi đong.”
Ngoài ra, đường bộ thật là nguy hiểm vô vàn. Thường thường bị đối phương đắp ụ, chận xe đò đóng thuế hay phục kích giật mìn các loại quân xa trên đường thiên lý quan san. Nhiều quân nhân bị địch bắt sống hay bị giết thê thảm vì di chuyển bằng đường bộ. Bây giờ hiệp sĩ Sinh ngâm nga giải buồn các vần thơ tình lãng mạn vu vơ.

Sau gần hai ngày, một đêm xe mới về đến quê nhà. Họ đã vượt qua con đường liên tỉnh lộ từ Cao Nguyên xuống các tỉnh miền duyên hải Trung Phần đến mấy trăm cây số ngàn xa xôi vời vợi. Rừng núi trải dài ngút ngàn. Đường đá, nhựa, nhiều nơi lởm chởm ổ gà gập ghềnh, khó khăn vô cùng. Hành trình thật là gian lao, vất vả, mệt nhọc và lo âu hồi họp đủ thứ. Thật là may mắn về tới nơi an toàn xa lộ. Họ mừng húm. Thế rồi, cuối cùng, người hùng cũng được sum họp với người yêu. Đây là ngày trọng đại của chàng- nàng, của vị Sĩ quan QLVNCH, thụộc SĐ 23 BB và cô giáo đang dạy học tại“ Nha Thành mến yêu, Nha Trang miền thùy dương cát trắng “ của nhạc sĩ Minh Kỳ.
Thật ra trước đây, khi hai người mới quen nhau, chàng đã dám lấy xe Jeep của bạn lái một mình dến gặp người yêu đang công tác tại chốn xa xôi hẻỏ lánh tại vùng quê vắng vẻ đìu hiu. Chàng nhà ở Xóm Bóng, gần Tháp Bà, Nha Trang. Nhà nàng cũng ở gần đấy. Tuy nhiên, người đẹp đang dạy học tại một thôn nhỏ ở vùng Suối Dầu. Đường quốc lộ từ Nha Trang vào nơi đây, lúc đó không được an ninh, an toàn cho lắm vì địch hay đắp mô, đặt mìn, chận xe bắt quân nhân, công chức của VNCH. Lái xe nhà binh đến nơi, chàng phải liều lĩnh cho chiếc Jeep chạy vào một xóm nhỏ nằm ven khu rừng thưa, dân cư nhà cửa rải rác đó đây. Ngôi trường tiểu học bé nhỏ nằm khiêm nhường ven rừng cây xơ xác, hoang vu, quạnh quẽ hết nói. Quả là ẩu thật, phải không kính thưa quý vị?
- Lạy Chúa đã che chở cho con. Lạy Trời, lạy Phật đã hộ trì cho con.

Sinh thường lẩm nhẩm thầm tạ ơn trên. Có lẽ bề trên đã cảm động cho chàng- nàng gặp nhau, cho đỡ thương, đỡ nhớ, đỡ sầù vấn vương. Sinh còn nhớ như một giấc mộng vừa mới xảy ra hôm qua. Bữa đó, lần đầu tiên, chàng mạo hiểm lái xe Jeep vào Suối Dầu thăm người tình . Trời đã khá trưa, chàng mới vào tới ngôi trường nơi nàng dạy học. Học trò đang ngồi nghe cô giáo giảng bài. Sinh bước trên hành lang vắng vẻ. tiếng giày nhà binh lộp cộp vang đều trên thềm xi măng. Bên kia là khu rừng thưa, cây cao chất ngất. Các em hoc sinh đang nghe chăm chú cô giao giảng bài công dân. Các học sinh lớp nhất cũng đã 10,11 tuổi, trông thấy chàng. Chúng dường như ngỡ ngàng, ngạc nhiên nhìn vị SQ trẻ, mặc quân phục xanh màu lá rừng, mang cấp bậc Th/Úy . Ông ta như đang tìm người quen. Lúc đó, Hoa, bạn tri âm của chàng, quay đầù nhìn ra hành lang chói chang nắng hạ khi nàng thấy lớp học bồng nhiên xôn xao, xì xào vì có khách quân nhânỉ đến nơi. Hoa mừng rỡ và xúc động thật sự, nhưng cũng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của người yêu. Nàng chạy ra chào Sinh:
-Sao anh bạo thế? Anh đi một mình đến đây ư? Anh dám mặc quân phục và mang lon nữa chứ. Anh không sợ họ bắt anh sao? Sao anh bíetá em dạy học nơi đây mà tới thăm? Thật liều lĩnh quá, ông tướng ơi!
Sinh nhìn Hoa say đắm. Chàng dường như đang ưu tư lưỡng lư. Sinh giữ im lặng chừng một phút. Chàng nhìn nàng âu yếm, nói nhẹ nhàng :
-Anh nhớ em quá! Nên vội vã lên đây thăm em. Anh bận lắm, không có thì giờ nhiều, lại mượn bạn xe Jeep lên đây. Anh xin lỗi phải về ngay, em ạ!
Hoa thật sự bồi hồi, xúc động khi thấy Sinh quá gan dạ, liều lĩnh, bạt mạng lái xe đến thăm nàng, một vùng thiếu an ninh, một vùng nằm gần sơn thôn, quạnh quẽ điàu hiu như thế này. Vì nhớ thương ai mà phải dám liều mình như thế. Thật hết cản nỗi.

Sinh tuy là môt chiến sĩ nghèo, đồng lương ba cọc ba đồng, nhưng vốn hào hoa phong nhã, rộng rãi tiền bạc với người thân và bạn bè. Chẳng thà không có thì thôi. Hễ có tiền là, nếu cần làm điều thiện điều tốt là OK ngay. Chàng không tiếc. Bởi vậy túi thường hay vắng hoe tiền rủng rỉnh là vậy. Chàng hay làm việc từ thiện, giúp người neo đơn nghèo khổ, hoạn nạn. Chàng sẵn sàng giúp đỡ ngưới khác khi họ cần. Nếu giúp được là chàng giúp ngay. Không tiếc của, tiếc công sức của mình.
“ Tình thương và sự giúp đỡ một người nào đó thì người ban phát là người hạnh phúc nhất, bất kể kẻ thụ hưởng là ai.” như chàng thường nói với nàng. Vi vậy Hoa cảm động và nể phục bạn tri kỷ hết mực. Nàng đã chứng kiến hôm đó, lúc hai người mới quen bíết nhau. Chàng thì tỏ ra mếch nàng “ Không nở xa em một chút nào “. Tuy nhiên, lúc đó Hoa chưa có cảm tình nhiều ụvới anh chàng không đẹp trai lắm , lạị nhát gái nữa chứ. Anh ta cứ len lén nhìn ai mà cứ im ỉm nín thinh hà, mới chết chứ! Tình yêu là phải tranh thủ và bày tỏ. Còn Sinh dễ dại gái mà lạị nhút nhát quá cở thợ mộc, trời ạ!

Hoa còn nhớ, lúc hai người mới bíết nhau, lần đó một người bạn mà y coi Sinh như Đại ca.Y nhỏ hơn Sinh ba tuổi. Y sắp lấy vợ. Thế mà Sinh dám tặng bạn trọn một tháng lương chuẩn úy để đàng em làm quà tổ chức lễ cưới rôm rã hơn. Sinh quả thật là đàng anh tốt bụng, đáng nễ, dễ mến, dễ thương làm sao! Hoa thấy anh chàng không những hào hoa phong nhã với gái đẹp mà còn tỏ ra rộng rãi , có tình, có nghĩa với bạn bè. Nàng thấy con tim mình xao xuyến vì ai từ đó. Anh chàng Sinh thật chai lì, kiên nhẫn, cứ bám theo nàng mãi. Thật ra, người hùng đã bị cú sét ái tình với giai nhân từ lâu
” Ước gì anh là đôi guốc vong
Nằm dưới chân em.
Ước gì anh là đôi quai xinh
Buộc ngón chân em”

Như một nhà thơ đã ca tụng người yêu của mình.. Đúng là “ Đẹp trai không bằng chai mặt” “ Ứớc mơ chân chính biết bao Giai nhân cảm động, trời cao thương tình.”

Công bằng mà nói, tướng mạo và hình dáng Sinh trông cũng dễ coi. Nhìn kỹ cũng có duyênõ, nhất là khi hiệp sĩ nói chuyện thì cái miệng trông dễ thương chi lạ! Hoặc giả Hoa tưởng tượng như thế chăng? Bình thường chàng ta ít nói. Sinh cứ hay im lặng ( Lời nói là bạc, Im lặng là vàng, đúng không, thưa quý vị ?) nhưng cứ liếc mắt về phía ai, thật lặng lẽ mà say sưa, mới chết chứ. Phải chăng đây là Duyên Nợ Ba Sinh hương lửa? Nàng còn nhớ có lần trong quán nhỏ, một bà nhà quê có con chết trận khóc lóc thảm thiết. Gia đình bà nghèo khổ rớt mồng tơỉ. Sinh xúc động móc hết tiền trong túi ra tặng bà mẹ đau khổ mất con. Bà ta mừng rỡ cảm ơn chàng ríu rít. Bà xúc động nhìn viên SQ trẻ tuổi tốt bụng, mắt còn rưng rưng dòng lệ thương tiếc con thơ, thốt lên:
- Xin Chúa hãy ban phước lành cho cậu.

Thật ra, Sinh vốn có lòng từ bi thương người. Chàng thường tỏ ra rộng rãi về hạnh làm phước, bố thí cho người nghèo khổ, hay neo đơn. Anh ta thường bố thí giúp đỡ người là vì lý do tôn giáo. Anh tin “ Chúa sẽ ban phước trả ơn cho con chiên ngoan đạo có lòng tốt, làm điều thiện cứu người, giúp đỡ người khác. Nhất là những ai hiến dâng cho Chúa.” Tuy nhiên lòng tốt, lòng từ tâm, thương yêu đồng loại, thích làm việc thiện, thích làm phước phát xuất từ tâm từ bi, bác ái của hiệp sĩ Nha Thành, quê quán quận Tuy An, tỉnh Phú Yến, cùng quê hương với người yêu. Đúng ra, những người cùng quê dễ mến nhau, dễ làm bạn với nhau.Vì những lý do trên mà Hoa cảm động và má hồng càng thêm mến phục, yêu quý người tình hào hoa phong nhã, đa cảm và đa tình chút chút, bà con ạ! Chàng cũng liều lĩnh, bạo dạn, kiên trì theo đuổi người mình yêu thương hết mực. Từ đó tình yêu của hai người thật đẹp, thật đậm đà tha thiết và hai người quyết định đi đến hôn nhân. Tuy nhiên, làm người tình của lính, nhất là lính tác chiến, lính luôn luôn sống xa nhà, xa người hôn thê của mình, thật là lắm khổ đau chờ đợi, lo âu khắc khoải, nhớ mong da diết. Người yêu của lính tuy có hào hùng, hiên ngang, thú vị, có vui tươi hạnh phúc, nhưng cũng lắm nhiêu khê, buồn rầu, chờ mong lo nghĩ vớ vẩn đủ thứ, phải không bà con? Trời xui đất khiến cho chàng nàng gặp nhau, yêu nhau, rồi tính chuỵện Ba Sinh Hương Lửa lâu dài vì mục đích sau cùng của tình yêu và hôn nhau là sanh con đẻ cái, là hạnh phúc mái ấm, cùng nhau sóng bươc trên đường đời đến đầu bạc răng long, như ông bà ta thường nói thế, phải không quý vị?

Hoa cảm động nhất là Sinh từ đơn vị trú đóng tại Tân cảnh thuộc tỉnh Kontum đã lái xe Jeep về đến Nha Trang, trải qua nhiều tỉnh trên con đường ngút ngàn nguy hiểm nhiều núi rừng hoang vu hiu quạnh dễ làm mồi cho đối phương phục kích giật mìn, bắt sống...

Bây giờ hai người đã làm lễ hôn phối tại nhà thờ Công giáo. Đã lên bàn Thánh. Đã có sự chứng kiến của Linh mục vàThiên Chúa. Tình yêu sẽ tuỵệt vời cao đẹp, sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi, Lúc này, họ đã chính tức trở thành phu thê.

Chàng đã đưa nàng đi thăm hết danh lam thắng cảnh của quê nhà, Nha Trang thành phố biển diễm lệ. Tuần trăng mật thật là tuỵệt vời xanh mướt như tình yêu của hai người cùng đức tin và cùng lý tưởng, sở thích văn chương nghệ thuật. Sinh là người trai thời loạn. Chàng lại là chiến sĩ cầm súng chiến đấu ngoài trận mạc, ngoài sa trường, luôn luôn đối diện với kẻ thù, với đối phương, chàng ở ngoài ánh sáng, họ trong bóng tối . Chàng luôn luôn làm bạn với hiểm nguy, với chết chóc, chứng kiến bao nhiêu đau thương tang tóc của đồng đội và người dân vô tội. Chàng phải sống hùng, sống mạnh, sống kiên cường dũng cảm. Chàng phải sống và chiến đấu để gìn giữ quê hương và bảo vệ tổ quốc cũng như lý tưởng tự do, dân chủ. Nàng phảỉ dạy học tốt ở hậu phương và làm tròn bổn phận công dân ủng hộ tiền tuyến, ngõ hầu góp phần xây dựng quê hương đất nước được phú cường vững mạnh trên thế giới tự do.

Hoa đã yêu chồng, một người lính chiến hào hoa phong nhã và tốt bụng. Sinh kiên cường, dũng cảm, chịu thương, chịu khó, chịu khổ, chịu tôi rèn trong chiến đấu và hy sinh gian khổ , thương yêu vợ con hết mực. Vì vậy, nàng thấy hạnh phúc, yêu đời và hãnh diện được làm hiền thê của anh chàng lính chiến phong trần can trường này. Họ cùng chia bùi sẻ ngọt, cùng đồng cam cộng khổ. Họ sẽ sống bên nhau, thương yêu và đùm bọc nương tựa bên nhau cho đến đầu bạc răng long, cho đến cuối cuộc đời này.

CẨM MINH

No comments:

Post a Comment