TÂM THƯ CỦA
NGƯỜI HÀNH KHẤT ĐI ĐÒI CÔNG L Ý.
Tôi sinh ra và lớn lên trong thời kỳ nước nhà bị nội chiến phân tranh và trưởng thành trong hoà bình độc lập. Dù trong chiến tranh không mất mát gì nhưng tôi vẫn hiểu rằng không riêng ai, mà tất cả người dân Việt Nam đều khát vọng hoà bình. Vì hoà bình rồi thì không còn cảnh chết chóc đau thương, không còn chiến trường chiến trận, không còn cảnh đạn xé bom rơi, không còn cảnh Mẹ xa con, vợ xa chồng. Và hoà bình rồi, thì dân chúng sẽ được sống độc lập, tự do, hạnh phúc.
.
Thế nhưng hoà bình đã hơn 30 năm rồi, mà chỉ có một dân tồn tại. Đó là dân tộc độc lập, còn dân quyền thì bị cướp đi tự do, và dân sinh thì bị cướp đi hạnh phúc. Một số chuyện cướp bóc xảy ra có thể là do một số quan chức nhà nước CSVN sử dụng luật rừng, dùng cường quyền đứng trên pháp luật, tự cho mình có cái quyền như thế. Nhưng nhà nước cớ sao lại làm ngơ cho những loại luật rừng này tồn tại. Phải chăng có những mắt xích với nhau mà không thể phơi bày trừng trị? Cái quyền được đập nhà, cướp đất của dân đẩy người dân đến chốn đường cùng, đẩy người dân đến con đường khiếu kiện; đẩy người dân từ cái có đến cái không, từ người có nhà cao cửa rộng cuộc sống ổn định trở thành người lang thang đầu đường xó chợ; đẩy người từng có ruộng đất cò bay thẳng cánh trở thành người không còn một tấc đất cắm dùi; để rồi đổi lại là những tên cướp có lắm nhà lầu biệt thự ..
.
Cái quyền này từ đâu mà có, do nhà nước nào ban phát? Cán bộ dốt mà chễm chệ lên ngồi ghế quan to, mới có bằng lớp 9, tức gọi là có bằng Trung Học cơ sở đã lên ngồi ghế Chủ tịch Tỉnh, tức là Tỉnh trưởng. Chưa học hết lớp Sáu thì đã có chức vụ là Quận trưởng. Thực tế là thế, mà khi hỏi đến thì bằng Đại học này, học Đại nọ, Anh Văn bằng B, Vi tính bằng B.
Anh văn bằng B mà chỉ biết có hai chữ dollar. Khi ngồi trên chiếc ghế quan to thì mặc tình thao túng quyền lực. Dân bị cướp nhà cửa đất đai đi khiếu kiện để đòi lại thì bị những quan to ban phát những văn bản quyết định trịch thượng nghịch đời vô lý, như cướp đất của dân mà nói rằng dân tự giao nhà, giao đất.
.
Nhà nước CSVN thành lập sau năm 1975, còn nguồn gốc của dân có giấy tờ hợp pháp trước năm 1930, mà chóp bu cho là đất bất hợp pháp nên có quyền cướp bóc rồi chia chác cho họ hàng. Thế là những người dân bị cướp tài sản phải khăn gói đội những văn bản của kẻ cướp ban phát để lao vào cuộc trường chinh khiếu kiện như những con thiêu thân.
.
Họ đi từ quận tới tỉnh, từ tỉnh lên tới trung ương, đi từ Sàigon ra tới Hà Nội. Họ lang thang như những hành khất đại kiện, hành khất đi tìm công lý. Và để cho tinh thần đấu tranh được trường tồn họ phải mưu sinh bằng nhiều nghề tự phát như bán vé số, giặt giũ lau nhà, rửa chén bát ở các hàng quán, lượm bọc ni lông, v.v… Trong khi đó kẻ cướp càng ngày càng được thăng quan tiến chức, có kẻ hầu người hạ, lực lượng bảo vệ. Bước ra đường xa thì có máy bay, gần thì có xe hơi đời mới, ăn nhà hàng, ở khách sạn, ngủ nhà Tây, tối được phục vụ gái ôm.
.
Còn người bị cướp là dân oan thì lang thang, sống cảnh màn trời chiếu đất, ngủ công viên, ăn thức ăn thừa từ những công việc rửa chén bát ở hàng quán người ta cho về ăn, uống nước thì lấy lon sữa bò quơ củi nấu uống. Đó là những hình ảnh dân oan tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, như chị Phụng ở Sàigon, chị Trần thị Sách ở Quảng Ngãi, chị Trần thị Vui ở Sóc Trăng, chị Nguyện thị Kỷ ở Thái Bình và còn nhiều bà con khác nữa. Chị Sanh là thương binh loại 2/4 của cộng sản, chị Vui là gia đình Mẹ Việt Nam Anh hùng”, v.v… Các chị này đã ở vườn hoa Mai Xuận Thưởng suốt ba, bốn năm liền không về nhà.
.
Cuộc đời thật trái khuấy, trong khi kẻ cướp thì ăn trên ngồi tróc, xây nhà villa biệt thự ở những khu nghỉ mát, cất mấy lô cũng có, còn người dân oan đi khiếu kiện đòi lại nhà đất thì phải đứng trước những trụ sở tiếp dân, che lều bạt bằng ni lông làm nhà, lấy những tấm carton để che mưa tránh nắng, lót làm nền, thế mà chẳng được yên, cũng bị công an giựt sập, tháo bỏ. Dân trú ngụ ở nhà trọ trả tiền cũng không cho, ra nằm đỡ ngoài bến xe, bệnh viện cũng bị đánh hơi tìm đến xô đuổi đàn áp. Chùa chiền có tâm từ bi, nấu cơm chay cho dân đến ăn cũng bị công an đến cấm đoán, không cho phép Chùa cho dân oan ăn cơm. Dân oan không hiểu nổi, không hiểu sao họ lại tàn ác dã man và đầy thú tính đến thế. Chính quyền mà coi dân còn hơn là kẻ thù ngoại bang. Trong khi đó trong số dân oan có nhiều người là gia đình liệt sĩ, từng có chồng, con đã hy sinh trong hàng ngũ cộng sản, những người được nhà nước CSVN chứng nhận là “Mẹ Việt nam anh hùng”, hay đã từng nuôi giấu, che chở cho những cán bộ lão thành cho sự việc xâm lăng miền Nam. Thử hỏi nếu không có sự đóng góp hy sinh của những con người này thì bọn chúng có được quyền cao chức trọng, có được sự nghiệp bề thế hôm nay hay không? Rõ là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát…
Giờ đây những người này đã biết hối hận, nên thốt lên rằng:”Tao mà biết bây giờ tụi mày như vậy, thì hồi đó tụi mày ở dưới hầm, tao nấu nước sôi đổ xuống cho tụi mày chết cả lũ, chứ ở đó mà tao nuôi cơm cho ăn, lo thuốc cho uống”.
.
Chính vì cướp nhiều quá, ăn nhiều quá, nhũng nhiễu dân nhiều quá nên bọn cướp này bị người dân gọi là quân tham nhũng. Rồi cũng chính bọn chúng bày ra chuyện kêu gọi phòng chống tham nhũng, mà càng chống chừng nào thì cái bụng của quan tham càng to, càng chống thì chúng càng cấu kết bè phái với nhau để đỡ đạn. Chúng càng thù oán dân hơn và trù dập đàn áp khủng bố dân tố cáo tham những khôn xiết. Một chính sách gì không hiểu nổi? Thủ tướng nhà nước thì kêu gọi dân tiếp tay tố cáo tham nhũng, mà hễ ai tố cáo thì bị quy chụp ngay là lợi dụng quyền tự do dân chủ để gây rối trật tự nơi công cộng, thế là bắt bớ, còng trói, tù đày, thấy mà phát ớn.
.
Nhà nước Việt Nam có tự do dân chủ không? Có dân chủ sao dân oan đi ngủ, đi tiểu tiện cũng bị theo dõi rình rập, thậm chí còn can thiệp vô duyên đến tình cảm riêng tư của người dân oan. Hễ người nào mà đem tiền đến giúp cho dân oan có cơm để ăn, có áo để mặc, thì bị hô hoán cho là kẻ xấu rồi đi cướp lại những chai nước, những thùng mì giúp dân đó, thì là người tốt sao? Những kẻ cướp đội lớp cán bộ đó chữ nghĩa thì lọng cọng, nhưng xưng hùng xưng bá với những người dưới lớp áo dân oan là những người đã từng là thầy giáo, cô giáo, những người là sĩ quan dưới chế độ VNCH, có trình độ dân trí tốt, nhân cách tốt lành. Còn tuổi thì có cả những trẻ em chỉ mười hai ngày tuổi đến các cụ trên thất thập cổ lai hy. Cháu bé 12 ngày tuổi đó là con của anh Quý, chị Giang ở Đồng Nai. Anh Chị bồng con còn đỏ hỏn trên tay hoà nhập vào dòng người đi khiếu kiện kêu oan. Đáng quan tâm hơn hết là các em nhỏ còn ở độ tuổi cấp sách đến trường thuộc huyện Tân Hương, tỉnh Tiền Giang, các cháu ở An Giang và ở Bình Thạnh (Saigon) đành phải xa Thầy, xa bạn để theo cha mẹ khoát trên người chiếc áo dân oan với dòng chữ: “Đả đảo tham nhũng, đả đảo kẻ cướp nhà cướp đất của dân nghèo”. Hãy trả lại tuổi thơ cho cháu”.
.
Nhân chi sơ tính bản thiện. Tại sao nhà nước lại thấm đen vào những tờ giấy trắng tinh như thế, sao lại làm héo đi những chồi non đang xanh tươi trong bầu trời tương lai của đất nước? Vậy mà cứ rêu rao tuyên truyền là học theo tư tưởng HCM, làm cho dân có cơm ăn, làm cho dân có áo mặc, làm cho dân được đi học, được có nhà ở, thật là trơ trẽn bịp bợm. Đối với dân oan của mình thì sừng cồ hà hiếp, còn đối với ngoại bang xâm lược thì rụt rè rút cổ. Khi bọn Bắc Kinh bành trướng xâm chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, sinh viên Việt Nam đã đứng lên đấu tranh đòi lại toàn vẹn lãnh thổ để thể hiện niềm bất khuất của dân tộc, dũng khí của thanh niên trong trách nhiệm bảo vệ tổ quốc thì chính quyền cộng sản xua công an ra ngăn chận bắt bớ. Như vậy là sao, không lẽ CSVN đang quay trở lại thời vua Lê Chiêu Thống cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về dày mả Tổ.
.
Gần đây có 2 thiếu tá và 1 thiếu tá công an CSVN hướng dẫn người dân oan đi khiếu kiện, thì bị cho là xúi giục dân đi khiếu kiện, cũng bị bắt luôn. Thực tình là không hiểu nổi nhà nước này?
Tuy nhiên một bàn tay không che kín được mặt trời, cái thúng không lùa úp được miệng voi, đừng tưởng là một chế độ đàn áp dân, lừa trong dối ngoài là thế giới không biết, đừng tưởng là thành viên không thường trực của Hội đồng Bảo an LHQ, là thành viên thứ 120 của thương mại quốc tế WTO là khẳng định được uy tín trên chính trường và thương trường quốc tế đâu. Các người đang bị ru ngủ đó, đang bị lừa đưa vào vòng cấm địa rồi phải chịu đá phạt đền đó.
.
Dân là gốc, mà cứ đàn áp dân thì ngày tàn của chế độ cũng gần kề. Xin những tấm lòng người Việt xa gần nói riêng và tấm lòng từ tâm của những nước dân chủ tự do trên thế giới xin hãy cứu lấy dân oan vẫn là thông điệp của những người tan nhà nát cửa, tán gia bại sản, bị bắt bớ tù đày, bị khủng bố đe doạ. Từ đầu làng đến cuối tỉnh đang chờ đợi những vòng tay cưu mang, những tấm lòng nhân ái từ phía cộng đồng người Việt đang sinh sống và làm việc ở hải ngoại, các lãnh tụ đang đồng là thành viên với Việt Nam trong các tổ chức quốc tế, quý Ngài trong tổ chức nhân quyền quốc tế, người còn lương tâm, lương tri, v.v…. hãy cứu giúp và tiếp sức cho dân oan giữ vững được tay lái, ghì chặt tay chèo để giữ vững con thuyền chống lại bất công gian ác, đòi lại tài sản và nhân quyền của con người./.
.

No comments:

Post a Comment