THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM
“ Tóc mai sợi vắn sợi dài...
Lấy nhau chẳng đặng... thương hoài ngàn năm! “
******

Biết anh tuổi chớm trăng tròn,
Ngây thơ vụng dại em còn vô tư.
Tình yêu thực thực hư hư...
Không mời mà đến tựa như gió về !
Chiến tranh ngày đó lê thê,
Bom rơi đạn nổ bốn bề quê em.
Anh người A - mé - ri - ca...
Nhà em anh trọ mãi tầng lầu ba !

Chàng trai dáng vẽ hiền hoà,
Nói năng nghiêm nghị tiếng ta rạch ròi.
Lần đầu gặp gỡ bồi hồi...
Hồn anh ngây ngất...lạc trôi chốn nào !

Hai người chạm mặt khẽ chào,
Không gì để nói dào dào ngó nhau.
Một lần anh bị " chơi đau ",
Nhớ hoài ớt đỏ em trao anh dùng.

Đêm kia anh rước về chung,
Đến nhà trời tối anh dừng hỏi em.
" Sao mà em lại ghét anh...
Làm cho anh khóc để em phì cười !? ".

Trong đêm tăm tối nhìn người,
Mắt anh xanh biếc như trời không mây.
Lòng em chợt thấy ngây ngây...
Lóng ca lóng cóng...đi ngay vào nhà !

Hôm sau anh bỏ đi xa,
Bao ngày không gặp...em ra lại vào !
Hình như hồn đã nghiêng chao...
Đêm về khó ngủ...mắt nào nhìn em !

Rồi lần sinh nhật năm sau,
Hoa hồng một bó anh trao vội vàng !
Trong hoa còn có đôi hàng,
Lá thư chàng gửi cho nàng xanh xanh.

" Lần đầu em đẹp như tranh,
Lần hai em lại tinh ranh như mèo.
Lần ba mèo lấy tim theo...
Xin em trả lại...tim tôi đâu rồi !? "

Rộn ràng đêm ấy bồi hồi,
Trằn trọc thao thức...yêu rồi hay sao !?
Sáng ra em sợ gặp nhau,
Phải chăng tình đã đi vào trong em !
Năm đó thi ở Qui Nhơn,
Tú Tài em đỗ tự tin ngập lòng.
Xuất dương du học em mong...
Cũng mùa hè đó...vỡ tan ước nguyền !

Làm sao phận gái Thuyền Quyên...
Anh Hùng đã bõ nợ duyên mất rồi !
Đời em chiếc lá buồn trôi,
Gia đình ly tán cha ngồi tù giam.

Cuộc đời đã nhuốm gian nan,
Theo mẹ quang gánh nuôi đàn em thơ.
Duyên đâu vướng phải dây tơ,
Theo chồng cũng bởi nương nhờ tấm thân.
Buồn đau hạnh phúc mong manh,

Mẹ chồng khắc nghiệt lá xanh úa màu.
Mỗi ngày một trận mưa rào...
Bụng mang dạ chữa trông vào ai đây !?
Đầu lòng bé gái...không may !

Làm sao cứu vãn đắng cay nỗi nầy.
Ngày qua là một đọa đày,
Sức người có hạn em bày ly hôn.
Oái oăm nạn kiếp vẫn còn...

Thai nhi đã tượng...lại con nữa rồi !
Thì đành số phận tôi đoài,
Sống cho hết kiếp bên đời hắt hiu.
Ôm con nhìn áng mây chiều,

Nhớ về dĩ vãng bao điều quắt quay !
Bấy lâu thầm trách người ngay,
Sau nầy vờ lẽ Cha ray rức lòng.
Nếu xưa đừng nói tiếng không...

Thì nay có lẽ thong dong cuộc đời.
Thôi thì duyên kiếp định rồi,
Số phần là vậy trách hờn ai đây !?
Một hôm gió lạ hây hây,

Có người mang đến trên tay tiền quà.
Đành rành địa chỉ từ xa...
Số phone anh đó...lệ sa hai hàng !
Cuối hè gió chớm Thu sang,

Cả nhà theo chuyến vượt biên đang chờ.
Trên tay bồng bế con thơ,
Theo chồng ra biển tìm nơi đất lành.
Con tàu lướt sóng chòng chành,
Gặp cơn bão dữ...chỉ mành treo chuông !
Nhưng rồi đất độ trời thương,
Qua cơn giông tố tìm phương đăng trình.
Mấy hôm trên biển linh đinh,

Tàu em chết máy thức ăn không còn.
Nước ngọt chỉ đếm từng lon,
Con tàu tan tác lênh đênh bềnh bồng.
Buồn thay cho kiếp má hồng,n mê...
Trong mơ em thấy quay về,
Những ngày mới lớn trăng thề năm nao.
Khi xưa hạnh phúc dường bao...
Vui cười nhí nhảnh tự hào bên anh.

Đời em toàn một màu xanh,
Đẹp tươi lãng mạn như tranh Thiên Thần.
Lắm lúc hé mở mắt trần,
Thấy con gái nhỏ ôm chầm ngủ say.
Thai nhi trong bụng loay quay...

Và em quyết sống chờ ngày trùng lai !
Hôn mê chẳng biết bao ngày,
Đến khi tỉnh dậy...nơi đây an toàn !
Thần trí còn chút hoang mang...

Hỏi cô Y tá...biết rằng Mã Lai !
Ô hay ! Qua khỏi nạn tai...
Từ trong tìm thức...với lai áo tìm !
" Nhờ cô điện tính báo tin,

Rằng tôi đang ở nơi đây...giúp dùm ! "
Trong cơn " thập tử nhất sinh ",
Bào thai triệu chứng sanh non thật rồi !
Bác sĩ lo lắng bời bời...

Làm sao có thể " mẹ tròn con vuông ! "
Hình như nước mắt chồng tuôn...
Hình như tay bé vương vương mặt mình !
Cảm giác thức dậy hồi sinh,

Bác sĩ quyết định...mổ sanh tức thời !
Rồi như từ ở trên trời,
Người " Anh ngày ấy " xa xôi xuống trần !
Nhìn em trong dáng tần ngần,

Tóc nâu mắt biếc...ân cần xót xa !
Gặp anh em nghĩ như là,
Trời cao có mắt cho ta sum vầy.
Nhưng giờ em đã thế nầy...

Còn đâu ký ức những ngày xa xôi !
“Đừng nhìn...đừng nhìn em nữa anh ơi...
Hoa xanh kia đã phai rồi...phai rồi !”
Trên không nhìn áng mây trôi,

Làm sao anh biết chuyện đời của em.
Mỗi người một nỗi niềm riêng,
Ván em giờ đã đóng thuyền thế thôi !
Kiếp nào mình có yêu nhau...

Thì xin hẹn lại kiếp sau tương phùng !
Giờ thì mình đã không cùng,
Hai tim hoà nhịp hỡi mình...mình ơi!
Đớn đau rồi cũng qua thôi,

Anh lo mọi việc chuyển dời cấp cao.
Chuyến bay đưa đến thủ đô...
Mẹ con được cứu...hư vô phép mầu !
Bên ngoài phòng kính ngẩng đầu,

Nhìn con nhìn mẹ ngập đầy thương yêu !
Lòng anh rộn rã bao điều...
Xin làm Cha Đỡ " chắt chiu " bé nầy.
Trước khi về Mỹ chia tay,

Hai người có dịp trùng lai chuyện trò.
Nhìn em ốm yếu co ro...
Bao lời muốn nói...đắn đo lại dừng !
Để anh giữ lại trong mình,

Để em còn mãi tâm tình trong tim.
Ngoài kia gió nhẹ êm êm...
Trong nầy bốn mắt...thẳm sâu biển tình !
Bao nhiêu cố gắng trong mình...
" Cho em xin lỗi " rồi nhìn anh đi.

Thật ra biết nói câu gì,
Khi mà chồng đó con thì trên tay !
Thời gian bốn tháng qua mau,
Vợ chồng con cái được vào Cali.

Hai năm từng bước chân đi...
Em thêm một cháu...Cu Bi chào đời !
Cuộc sống dần cũng thảnh thơi,
Trong lòng sóng gió cũng vơi từng ngày.

Ví dầu Con tạo lá lay...
Thôi thì như thể...mơ qua cuộc tình !
Ba năm đất khách mưu sinh,
Là ba năm nữa nghĩa tình em mang.
Mỗi lần sinh nhật các con,

Nào quà nào thiệp gửi sang chúc mừng.
Rõ ràng là một người dưng,
Sao anh tốt quá em mừng mà đau!
Vì đâu tóc đã phai màu,

Mà anh vẫn vậy khác nào năm xưa.
Một mình sáng vắng chiều thưa,
Vợ con không có sớm trưa cũng mình !
Mẹ anh như hiểu tâm tình,

Bà thường điện thoại gia đình thăm em.
Hai bên chẳng biết mặt nhau,
Có chăng tấm ảnh anh treo trong phòng.
Phone qua gọi lại cảm thông...

Những điều bà kể về anh...đắng lòng !
Trái tim chỉ một đàn ông,
Mà hai phụ nữ ôm chầm mãi thôi !
Tình yêu kỳ diệu trên đời,

Buộc ràng nắm giữ hồn người không buông.
Chiều Thu từng giọt mưa tuôn...
Như lệ em rớt...mẹ phone tin buồn !
Rằng anh bệng nặng liệt giường,

Làm sao em đến tỏ tường hỏi han...!
Thôi đành nhờ chiếc bình hoa,
Thay lời muốn tỏ lòng ta với người.
Ở đây em vắng nụ cười,

Ở kia bệnh viện anh ngồi xe lăn.
Biết anh xuất viện gọi thăm,
Anh vì quá yếu nói phone chẳng thành !
Mẹ anh kể rõ ngọn nghành,

Em nghe mà lệ hai hàng tuôn rơi.
Mẹ rằng nhiều lắm hoa tươi...
Nhưng anh chỉ một... bên người mà thôi !
Bình hoa em gửi lâu rồi,

Vậy mà anh vẫn ôm ngồi xe lăn.
Tình nầy ai biết cho chăng,
Tình anh thành khối kết tinh vững bền.
Yêu người không thể nào quên,

Mà người đâu biết trách phiền nhầm anh.
Cuối Thu tiết lạnh hanh hanh,
Đang giờ làm việc...mẹ phone vội vàng !
Trong phone tiếng mẹ khàn khàn,

Nói anh hấp hối lâm sàng mổ tim.
Em về thu xếp hành trang,
Cùng con bé kế bay qua lần đầu.
Biết nguy em vẫn nguyện cầu...

Không là lần cuối...dạ sầu đến thăm !
Đứng bên giường bệnh anh nằm,
Hơi thở thoi thóp nặng oằn từng hơi.
Mắt em bất giác tuôn rơi...

Lệ như suối chảy...chưa vơi lại đầy !
Trong đời có lẽ lần đầu,
Cũng là lần cuối lệ sầu chẳng vơi.
Khóc cho tình ấy không ngôi,

Khóc cho người đã yêu tôi một đời !
Rồi trong một lúc hiếm hoi,
Anh cố gắng gượng nói đôi lời cùng.
" Em ơi đừng có đau buồn...

Có sinh có tử chuyện thường tình thôi ! ".
Chừng như không đủ làn hơi,
Anh dừng một lúc...tiếp lời cùng em.
" Cảm ơn Thượng đế đã ban...

Cho anh gặp gỡ...yêu em trong đời ! ".
Lòng em đau thắt từng hồi,
Cổ như nghẹn lại tỏ lời khó khăn.
Như là lời nói ăn năn...

" Cho em xin lỗi "...nhìn anh nghẹn ngào !
Anh nhìn ánh mắt dạt dào,
Yêu thương đầm thắm thì thào cùng em...
" Nếu mà có gặp kiếp sau,

Đừng nói xin lỗi...anh đau lòng nầy ! ".
Đầu Đông gió lạnh gay gay,
Anh về nơi ấy nghĩa trang lạnh lùng.
Còn đâu hy vọng tao phùng,

Còn đâu mơ ước chung cùng với nhau !
Em về mang nỗi thương đau,
Từ đây thiếu vắng một màu tóc nâu.
Tìm đâu ánh mắt xanh lơ...

Có chăng là những giấc mơ chập chùng !
Mùa Đông nào chẳng lạnh lùng,
Tình yêu nào chẳng ấm nồng trong tim.
Cho dù trần thế vắng anh,

Nhưng tim em đã sẵn dành một nơi.
Thắm thoát ba tháng buồn trôi,
Em nhận thư tín...lời mời Luật sư.
Ghé qua thăm mẹ sầu tư...

Qua ngày anh mất...già đi rất nhiều !
Trong tờ di chúc bao điều,
Của anh viết sẵn từ nhiều tháng qua.
Di chúc ghi rõ cả ba...

Con em đều được phần quà anh cho !
Chiều tàn bên mộ vàng mơ,
Em ngồi lặng lẽ thẫn thờ nhớ anh.
Thì thầm bên đám cỏ xanh,

Những lời chưa nói cùng anh thuở nào.
Gió lay ngọn cỏ nghiêng chao,
Gió ơi cho gửi lời chào....Anh yêu !
Gió ơi xin gió mỗi chiều...

Mang lời nhắn gửi...tình yêu kiếp nầy !
" Tóc mai sợi vắn sợi dài...
Lấy nhau chẳng đặng...thương hoài ngàn năm ! ".
HẾT.
Hoàng Hạc Bay.

No comments:

Post a Comment